Giang Vũ Phi miễn cưỡng cười một cái với bà, liền đi ra khỏi biệt thự.
---
Đi vào nhà hàng Pháp Người Lang Thang, dưới sự dẫn dắt của bồi bàn, Giang Vũ Phi đi đến chỗ Tiêu Lang.
Tiêu Lang mặc cả bộ âu phục màu đen, toàn thân lười biếng dựa vào thành ghế, vẫn ngồi không nhúc nhích ở chỗ kia.
Giang Vũ Phi đi đến trước mặt anh, tự kéo ghế ra ngồi xuống.
“Anh…” Cô nhìn anh, hơi há miệng ra, trong mắt chút vội vã.
“Anh không sao.” Tiêu Lang thản nhiên nói.
Giang Vũ Phi thở phào một hơi.
Ngày đó Tiêu Lang đưa Nguyễn Thiên Lăng đi, cũng nhận lời cô, sẽ cố gắng cứu chữa anh. Nhưng cô không thể đi theo, cũng không thể tiết lộ với bất kỳ ai chuyện đã xảy ra.
Cô không có cách nào, đành phải đồng ý yêu cầu của anh.
Sau khi Tiêu Lang sắp xếp người đưa cô trở về, cô đã đợi đúng một tuần.
Cô sợ Tiêu Lang đang lừa gạt cô, sợ bọn họ sẽ không cứu chữa Nguyễn Thiên Lăng.
Càng sợ Nguyễn Thiên Lăng đã chết…
Cô giống như trồng một cái cây trên vách núi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phân thân toái cốt.
Mỗi ngày cô đều lo lắng hãi hùng, sợ hãi bất an.
Ăn không vào, ngủ không được.
Mỗi một phút đối với cô mà nói đều giống như sống một ngày bằng một năm, cô có cảm giác bất cứ lúc nào mình đều có khả năng sụp đổ.
Đúng lúc cô đợi đến cực hạn, cuối cùng Tiêu Lang cũng gửi tin nhắn cho cô.
Cô may mắn biết được chuyện Nguyễn Thiên Lăng còn sống…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576508/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.