“Dù sao em cũng nhớ ra một chút chuyện... Nguyễn Thiên Lăng, em không có lừa anh, thôi miên thật sự có thể khôi phục trí nhớ... một lần không được thì cứ thôi miên hai lần, ba lần, cho dù thử bao nhiêu lần em cũng làm.”
Hai đầu lông mày của Nguyễn Thiên Lăng nhíu lại, trong mắt xuất hiện tia u ám. Nhưng mà anh rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, anh dịu dàng cười nói: “Nói anh nghe một chút, em nhớ lại cái gì, anh xem có phải là thật hay không.”
Giang Vũ Phi mím môi do dự, không biết nên mở miệng như thế nào...
“Rốt cuộc em nhớ tới cái gì?” Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi cô.
Ánh mắt Giang Vũ Phi nhìn lên ngực anh. Vị trí bên trái, trái tim anh, chỗ đó có một vết sẹo nhỏ. Dù vết thương của anh khỏi hẳn, nhưng vết sẹo vẫn không biến mất. Bác sĩ nói vết sẹo kia sẽ theo anh cả đời, vĩnh viễn sẽ không mất đi...
Vừa nghĩ tới chuyện mình là người tạo ra nó, Giang Vũ Phi cũng rất bứt rứt.
“Ừ? Em nhớ được cái gì?” Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục nhẹ giọng hỏi.
“Em...” Giang Vũ Phi ngước mắt lên, ngón tay chỉ vào ngực anh: “Trong đầu em hiện lên một chút ký ức, em nhìn thấy em cầm một cây kéo, mà một đầu của cây kéo đó lại đâm vào ngực anh. Em nhìn thấy anh chảy rất nhiều máu...”
Trong thoáng chốc đầu óc Nguyễn Thiên Lăng như bị máy bay ném bom vào, vang lên tiếng ầm ầm. Sắc mặt anh trắng nhợt, trái tim bỗng nhiên như ngừng đập, anh cảm giác như mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576387/chuong-751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.