"Giang Vũ Phi, mở cửa ra!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Nguyễn Thiên Lăng đập cửa.
Giang Vũ Phi lấy lại tinh thần, tiến lên mở của ra. Nguyễn Thiên Lăng mặt lạnh đứng trước cửa ra vào, lạnh lùng hỏi: "Em khóa trái cửa làm gì hả, sợ anh đi vào như vậy sao?"
"Nguyễn Thiên Lăng, em hỏi anh một chuyện. Lúc trước tại sao em lại kết hôn với anh?" Giang Vũ Phi phớt lờ lời nói của anh, đột nhiên hỏi ngược lại.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt: "Em hỏi cái này làm gì?"
"Em muốn biết những chuyện đã xảy ra hai năm trước." Vẻ mặt Giang Vũ Phi bình thường nói: "Em muốn khôi phục trí nhớ."
Lúc mới biết mình bị mất trí nhớ, cô còn cho rằng thiếu một đoạn trí nhớ cũng không sao, mất thì mất thôi, cô cũng không thèm quan tâm. Nhưng mà bây giờ cô mới phát hiện ra, con người thật sự không thể mất đi trí nhớ, càng không thể mất đi đoạn trí nhớ rất quan trọng trong đời được... Nếu không sẽ luôn phải sống trong mơ hồ và ngờ vực…
Có ai lại muốn sống cuộc đời như vậy đây.
Đột nhiên vẻ mặt Nguyễn Thiên Lăng hơi cứng ngắc một chút: "Được rồi, được rồi, sao đột nhiên lại muốn khôi phục trí nhớ vậy?"
"Em rất muốn nhớ lại, Nguyễn Thiên Lăng, anh tìm bác sĩ đến trị liệu cho em được không?" Giang Vũ Phi khẩn cầu nhìn anh, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động xin anh giúp đỡ.
Nguyễn Thiên Lăng hơi mím môi, cổ họng nhấp nhô một chút: "Em cho rằng anh chưa từng tìm bác sĩ trị liệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576386/chuong-750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.