Chương trước
Chương sau
Nguyễn Thiên Lăng hơi cong môi: "Nếu em thích, có thể chọn một cái trong mấy cái trên máy tính kia, anh lập tức bảo người đưa tới cho em."
"Không, em chỉ cần cái kia thôi."
"Cái này không thể cho em được." 
"Vì sao chứ?" Giang Vũ Phi khó hiểu hỏi.
Bởi vì anh muốn tự mình đeo lên ngón tay cho cô trong ngày kết hôn, cho nên bây giờ vẫn không thể cho cô được…
"Dù sao cũng không thể cho." Nguyễn Thiên Lăng ngang ngược nói, Giang Vũ Phi cảm thấy anh thật sự rất hẹp hòi, rõ ràng là chiếc nhẫn anh không cần nữa, bây giờ lại nhất quyết đòi lại. 
Tóm lại một câu chính là anh không muốn trả chiếc nhẫn lại cho cô...
"Không cho thì thôi, keo kiệt!"
Giang Vũ Phi quay người muốn đi, Nguyễn Thiên Lăng túm lấy cổ tay cô, mỉm cười hỏi: "Tức giận à?" 
"Đúng, em rất tức giận! Bây giờ anh đừng có trêu chọc em!" Giang Vũ Phi dùng sức gạt tay anh ra, hờn dỗi bỏ đi.
Nguyễn Thiên Lăng cong môi cười rất đắc ý. Cô ấy quan tâm cái nhẫn này như thế, vậy đã nói rõ điều gì?
Nguyễn Thiên Lăng vô cùng vui vẻ, như vậy nói rõ cô rất quan tâm anh đúng không… 
Giang Vũ Phi trở lại phòng ngủ, tức giận đóng cửa phòng lại, sợ Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa vào, cô cũng khóa trái cửa luôn.
"Quỷ hẹp hòi, đồ keo kiệt!" Giang Vũ Phi tức giận lẩm bẩm, cô đi đến bên giường ngồi xuống, đúng lúc chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Giơ tay lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường, Giang Vũ Phi nhìn thấy cái tên trên màn hình, chần chờ không lập tức nghe máy.
Người gọi điện thoại đến cho cô là Tiêu Lang, anh gọi điện thoại cho cô làm gì vậy? 
Ngày đó thất tín với anh ấy, Giang Vũ Phi cảm thấy rất áy náy. Cô chột dạ nhận điện thoại, mỉm cười mở miệng: "Alo, là Tiêu Lang sao?"
"Ừ, là anh đây." Giọng nói Tiêu Lang ôn hòa vui vẻ, không hề đề cập tới chuyện ngày đó: "Vũ Phi, gần đây em vẫn ổn chứ?"
"Tôi rất tốt, anh thì sao, sức khỏe đã khôi phục chưa?" 
Tiêu Lang nằm trên giường, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt nhưng giọng nói lại rất bình thường, rất có tinh thần: "Anh không sao rồi, ngày hôm đó cám ơn em đã chăm sóc anh."
"Không cần khách sáo như vậy..." Giang Vũ Phi xấu hổ cười cười: "Ngày hôm đó thật sự rất xin lỗi, vốn đã nhận lời sẽ ngồi cùng anh một giờ…"
"Không sao, là anh làm phiền em." Tiêu Lang cắt ngang lời nói của cô, lập tức chuyển dời sự chú ý của cô: "Vũ Phi, ngày hôm đó anh nói muốn cho em biết một sự thật, nhưng anh vẫn chưa kịp nói, em sắp xếp thời gian để chúng ta gặp nhau, anh sẽ nói cho em tất cả những gì anh biết." 
Là về chuyện vì sao lúc trước cô lại kết hôn với Nguyễn Thiên Lăng sao?
Giang Vũ Phi do dự một chút rồi nói: "Không cần nói với tôi đâu, chuyện quá khứ thì cứ cho nó trôi qua đi, tôi không muốn biết nữa."
Vấn đề cô gặp phải bây giờ đã đủ nhiều rồi, cô không muốn chưa giải quyết những vấn đề này đã lại có thêm một vấn đề mới. 
"Là về thân thế của em, em cũng không muốn biết sao?"
"Thân thế của tôi?" Giang Vũ Phi kinh ngạc lặp lại.
Tiếng nói của Tiêu Lang trầm thấp, không có một chút ý vui đùa nào: "Đúng vậy, chính là vấn đề về thân thế của em, mấy ngày nay em hãy tìm thời gian để chúng ta gặp mặt đi, có mấy lời không thể nói rõ ràng trong điện thoại được. Bất cứ lúc nào em cũng có thể gọi cho anh, anh chờ điện thoại của em." 
Nói xong, Tiêu Lang liền tắt điện thoại. Giang Vũ Phi kinh ngạc buông cánh tay xuống, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại được.
Thân thế của cô…
Tiêu Lang đang nói đùa gì vậy, thân thế của cô rất rõ ràng, căn bản cũng không có chỗ nào đáng nghi cả, nhất định là anh ấy nhầm lẫn rồi… 
"Giang Vũ Phi, mở cửa ra!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng Nguyễn Thiên Lăng đập cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.