Chương trước
Chương sau
Cũng đúng, nếu như là cô làm hại anh, anh nhất định sẽ hận cô đến chết, tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với cô như vậy, một chút oán hận cũng không có.
Biết đó là giả, Giang Vũ Phi cũng có hơi thất vọng, dù sao cô cũng muốn mình nhanh chóng khôi phục trí nhớ. Có điều cô cảm thấy vui nhiều hơn, ít nhất cô cũng biết cô thật sự không làm hại anh, tâm tình day dứt mang trong lòng mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói, tâm trạng cô trở nên thật dễ chịu.
Giang Vũ Phi cong môi cười nói: “Cho dù là giả, nhưng em vẫn nhớ một ít chuyện, dù sao em cũng nhớ là anh bị kéo đâm bị thương, không phải sao?” 
“Ừ, đứng là vậy.” Nguyễn Thiên Lăng gật đầu cười, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Giang Vũ Phi lay người anh, vui vẻ nói: “Cho nên đối với em thôi miên cũng có thể giúp em khôi phục trí nhớ, nói không chừng thêm mấy lần nữa thôi em sẽ khôi phục trí nhớ, anh nói có đúng không?”
Nguyễn Thiên Lăng lại thêm ảo não, vừa rồi anh không nên thừa nhận anh bị cây kéo đâm bị thương, nên phủ định toàn bộ những gì cô nói... 
Đối diện với đôi mắt tràn ngập chờ mong của Giang Vũ Phi, anh chỉ có thể cười gật đầu: “Em nói đúng, xem ra thôi miên có thể giúp em được một chút...”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh giúp em tìm chuyên gia thôi miên nổi tiếng để thôi miên cho em được không?”
Không được, không được một chút nào! 
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng bực bội gào thét, nhưng ngoài mặt chỉ có thể giả bộ như rất vui: “Được, anh sẽ liên hệ tìm chuyên gia thôi miên tốt nhất giúp em, chỉ cần có thể giúp em khôi phục trí nhớ, cho dù là phương pháp gì chúng ta cũng phải thử một lần.”
Nụ cười trên mặt Giang Vũ Phi càng rạng rỡ hơn: “Em còn tưởng anh không muốn cho em khôi phục trí nhớ...”
“Sao em lại nghi ngờ anh vậy?” Nguyễn Thiên Lăng giả bộ tức giận trừng mắt. 
“Xin lỗi, là em nghe Nhan Duyệt kể một số chuyện quá khứ của chúng ta, cho nên mới nghi ngờ anh không mong em khôi phục trí nhớ...”
Nhan Duyệt kia thật đáng chết!
“Giang Vũ Phi, em luôn tin người ngoài chứ cũng không thèm tin anh, rốt cuộc anh là gì trong lòng em?” Nguyễn Thiên Lăng tức giận, ngữ khí cũng trở nên rất lạnh lùng. 
“Xin lỗi anh, sau này em sẽ không dễ dàng tin người ngoài nữa.” Giang Vũ Phi cầm ngón tay anh, nhỏ giọng xin lỗi.
Đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng giữ đầu cô, cúi xuống hôn cô. Anh giải tỏa toàn bộ cảm giác bất an kìm nén trước đó.
Một lúc sau anh mới buông cô ra, vuốt ve khuôn mặt cô, anh khàn khàn giọng mở miệng: “Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh vào phòng làm việc một lát.” 
Giang Vũ Phi chớp mắt khó hiểu, bộ dạng anh như thế này mà vẫn còn tâm tư đi làm việc sao?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô cũng không nói ra khỏi miệng.
Nguyễn Thiên Lăng nhướn mày, khóe miệng cười tà mị: “Sao, em hi vọng anh tiếp tục sao? Nếu như em muốn thì anh có thể...” 
“Ai muốn!” Giang Vũ Phi xấu hổ đầy anh ra, dáng vẻ xù lông như bị đạp trúng đuôi vậy: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu, anh tiếp tục ngủ ở phòng khách đi.”
Nói xong, cô hoảng hốt đóng cửa lại, dùng việc này để che giấu sự quẫn bách của cô.
Cánh cửa màu trắng bị đóng lại, Nguyễn Thiên Lăng đứng trước cửa ra vào, nụ cười trên môi đột nhiên biến mất, đôi mắt anh trở nên rất thâm sâu, rất bất an... 
Không biết vì sao, anh lại có một dự cảm không tốt, cảm giác cô sẽ khôi phục trí nhớ rất nhanh. Hạnh phúc anh có được dường như sắp kết thúc rồi.
Làm sao bây giờ, anh phải làm như thế nào để sau khi cô hồi phục trí nhớ vẫn có thể chấp nhận anh, tiếp tục thích anh đây?
Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy thời gian thật gấp rút, thật giống như một quả bom hẹn giờ đặt trước mắt anh. Thời gian đang đếm ngược, nếu anh không nghĩ ra cách gỡ bom, quả bom sẽ nổ tung... 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.