Chương trước
Chương sau
Cừu Dịch Bách cười nói: “Ý của anh là, quan hệ của anh và em cả đời này không thể cắt đứt được.”
“Có thể cắt đứt hay không, không phải anh nói là được, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn phá đám chuyện của tôi, cẩn thận tôi không tha cho anh đâu!” Nhan Duyệt tức giận tắt điện thoại, tâm trạng vui vẻ vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Cô ta vứt điện thoại đi, không còn tâm trí nào gọi cho Nguyễn Thiên Lăng nữa cả. 
---
Bóng đêm dần dần buông xuống.
Giang Vũ Phi cuộn tròn trong chăn, xem những tin nhắn Nguyễn Thiên Lăng gửi cho cô. 
Ban ngày, anh gửi ba tin nhắn, mấy cuộc gọi sau đó cô đều không nhận.
Sau đó anh cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện nữa.
Là từ bỏ sao? 
Từ bỏ cũng được, tình hình của họ bây giờ sẽ không thể có một tương lai hạnh phúc.
Nhan Duyệt mang thai con của anh, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ sống cùng với Nhan Duyệt vì đứa trẻ.
Cô còn nhớ câu thím Vương đã nói. 
Bà ta nói trước đây Nguyễn Thiên Lăng cũng là vì cô mang thai nên mới lựa chọn cô, từ bỏ Nhan Duyệt.
Hiện tại Nhan Duyệt lại mang thai con của anh, anh sẽ lại dẫm vào vết xe đổ đó, lựa chọn Nhan Duyệt mà từ bỏ cô thôi.
Nhưng nói thật, nếu thật sự anh làm như vậy thì cô càng không cần phải lưu luyến cuộc tình này làm gì. 
Nhưng mà nếu anh không làm như vậy, chẳng lẽ bọn họ cứ tiếp tục dây dưa mãi sao?
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng mâu thuẫn, không nỡ rời xa anh, lại không có biện pháp gì bỏ qua khúc mắc để sống chung với anh.
Ông trời ơi, tại sao lại đưa cho cô một câu hỏi hóc búa như vậy? 
Giang Vũ Phi buồn rầu nghĩ, Nguyễn Thiên Lăng lại gửi một tin nhắn đến.
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Vội vàng mở tin nhắn, Giang Vũ Phi vừa xem được nội dung, nước mắt đã ngập tràn. 
“Giang Vũ Phi, trả lời tin nhắn của anh đi, trả lời một từ thôi cũng được, để anh biết rằng em vẫn ổn.”
Nguyễn Thiên Lăng…
Nguyễn Thiên Lăng… em rất nhớ anh… 
Đôi mắt Giang Vũ Phi chứa chan hai hàng lệ.
Mắt cô đẫm lệ, nhập mấy từ và gửi đi.
“Em rất tốt, anh không cần lo lắng.”
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng gửi lại một tin nhắn.
“Ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Anh cũng vậy…”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Vũ Phi cất điện thoại, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cô quyết định, cô muốn hồi phục trí nhớ.
Sau khi hồi phục trí nhớ cô mới quyết định có thể ở bên nhau hay không. 
Trí nhớ của cô chưa hoàn chỉnh, những quyết định ở hiện tại không thể tính là quyết định chính thức của cô.
Chỉ có hồi phục trí nhớ, nhớ lại tất cả thì cô mới có thể cân nhắc, đưa ra quyết định chính xác nhất.
Trong thư phòng. 
Nguyễn Thiên Lăng ngồi sau bàn sách, trên tay cầm một chiếc điện thoại.
Anh nhìn ba từ trên màn hình di động, môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng.
Anh cũng vậy… 
Giang Vũ Phi trả lời anh, cô nói anh cũng vậy.
Cô muốn anh đi ngủ sớm, đừng suy nghĩ nhiều.
Đây có phải có ý là cô vẫn quan tâm, để ý tới anh không? 
Nhất định là phải…
Nguyễn Thiên Lăng giơ điện thoại lên, hôn vào ba từ đó.
Anh đột nhiên nhớ ra, trong di động của anh không có một tấm ảnh nào của Giang Vũ Phi. 
Không đúng, phải nói là hai người họ chưa hề chụp chung.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy rầu rĩ!
Sao trước đây không nghĩ đến việc chụp ảnh để lưu lại chứ? 
Đúng rồi, bọn họ có ảnh chụp chung!
Nguyễn Thiên Lăng lập tức mở máy tính lên, tìm weibo của bà cô. Anh nhớ bà cô đã chụp cho họ rất nhiều ảnh, lúc đó anh còn không muốn chụp nữa cơ.
Bà cô còn nói, bây giờ cháu không lưu lại vài bức ảnh, sau này không có gì để xem, cháu sẽ hối hận. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.