Sau khi mọi chuyện kết thúc, Nguyễn Thiên Lăng thỏa mãn ôm lấy Giang Vũ Phi.
Anh cúi đầu hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô.
Và cả vết sẹo vẫn chưa hoàn toàn biến mất trên trán cô…
Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười không đứng đắn, lại nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô…
"Thích cảm giác anh mang đến cho em không?" Anh mỉm cười cưng chiều hỏi cô.
Giang Vũ Phi si ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, muốn khắc sâu hình dáng anh trong tận đáy lòng mình.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ đưa tay lau mồ hôi trên trán cho anh.
Nguyễn Thiên Lăng cầm lấy tay cô, đặt bên môi, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn.
"Thích không?" Anh lại hỏi.
Thích, rất thích…
Giang Vũ Phi thầm trả lời trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Em muốn đi tắm."
"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Nguyễn Thiên Lăng ngang ngược không chịu buông tha cho cô: "Em trả lời đi rồi anh sẽ để em đi tắm."
"Quan trọng lắm sao?"
"Đúng vậy! Nếu như em thích, vậy thì em rời xa anh rồi, em sẽ thích ứng được sao?" Nguyễn Thiên Lăng ngừng cười, nghiêm túc nói.
Giang Vũ Phi giật mình một cái, đúng vậy, chắc chắn cô sẽ không thích ứng được.
Có điều không sao cả, cô sẽ học cách từ từ làm quen với “cảm giác không thích ứng” này.
"Vũ Phi, trong lòng em vốn không muốn rời xa anh. Em đang ép buộc mình rời xa anh, nếu đã không thể nào làm được, tại sao phải nhẫn tâm ép buộc bản thân mình chứ?"
Giang Vũ Phi nhìn vào đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576329/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.