Cô muốn đẩy anh ra, thế nhưng cô lại rất luyến tiếc hơi thở của anh, nụ hôn của anh.
Trong lòng Giang Vũ Phi nghiêm khắc mắng chửi chính mình, cô thảm rồi.
Người đàn ông này cũng đã có con với người phụ nữ khác rồi, nhưng cô vẫn không có cách nào rời xa anh được, vẫn không thể tuyệt tình với anh được.
Cô không nên như thế này.
Tuy trông cô có vẻ yếu đuối, nhưng tính tình lại rất mạnh mẽ.
Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, nhưng bây giờ, cô lại không có cách nào nhẫn tâm đẩy anh ra được.
Trong lòng Giang Vũ Phi càng khó chịu, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.
Nguyễn Thiên Lăng tức giận, anh ôm lấy mặt cô khẽ quát: "Em có thể đừng khóc được không?"
Người ta nói phụ nữ được làm từ nước, quả nhiên câu này rất đúng, bằng không thì sao cô có thể nhiều nước mắt như vậy chứ.
Giang Vũ Phi đưa tay lau nước mắt, ngón tay nắm chặt, lấy hơi mở miệng nói: "Nguyễn Thiên Lăng, nếu như đứa bé kia là của anh... em sẽ không ở bên anh nữa!"
Toàn thân Nguyễn Thiên Lăng cứng ngắc, anh âm trầm nói: "Đứa bé kia đã có trước khi quan hệ của chúng ta tốt hơn mà."
"Bất kể có từ lúc nào, em cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh được."
Đầu lông mày Nguyễn Thiên Lăng cau lại, cái tính ương bướng của cô lại trở lại rồi!
Chết tiệt, vì sao lúc mới kết hôn trông cô lại giống như con thỏ trắng vậy?
"Giang Vũ Phi, nếu đứa bé thật sự là của anh, em sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576328/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.