Giang Vũ Phi vội vàng gật đầu: "Được ạ, mời bác đi theo cháu."
Giang Vũ Phi dẫn bà ta đi thăm quan khắp nơi…
Lúc bà Nguyễn đi vào phòng ngủ của bọn họ, ánh mắt bà ta nhìn vào chiếc giường lớn king size trong phòng ngủ.
Không biết có phải là ảo giác của Giang Vũ Phi hay không, cô cảm giác ánh mắt bà Nguyễn hình như lạnh đi một chút.
Giang Vũ Phi lúng túng cười nói: "Bác gái, cháu lại dẫn bác đi xem thư phòng của Nguyễn Thiên Lăng nhé."
"Không cần, Thiên Lăng quản lý Nguyễn thị, trong thư phòng sẽ có rất nhiều tài liệu quan trọng, thường xuyên ra vào không tốt, dễ làm mất đồ." Bà Nguyễn dửng dưng nói, trong lời nói ẩn chứa thâm ý.
"... Bác nói đúng, về sau cháu nhất định sẽ chú ý."
Giang Vũ Phi mỉm cười nói, không có dáng vẻ không vui nào.
Ánh mắt bà Nguyễn chuyển động, kéo tay cô qua cười nói: "Cháu nhìn xem cháu vẫn còn trẻ, Thiên Lăng một lòng lo làm việc nên không biết chăm sóc bản thân.
Thanh niên các cháu tụ lại một chỗ, lại càng không biết tiết chế.
Vì suy nghĩ cho hai đứa, bác thấy hay là hai đứa chuyểnvề nhà cũ ở đi. Bây giờ bác đang rất rảnh, sau khi nhượng lại chức chủ tịch hội đồng quản trị thì quyết định ở nhà hưởng phúc thanh nhàn.
Cũng có thể giúp đỡ chăm sóc Thiên Lăng, thuận tiện chỉ bảo cháu một số thứ."
Giang Vũ Phi không rõ, vì sao bà Nguyễn luôn đề nghị bọn họ chuyển về đó ở.
Rõ ràng bà ấy không thích cô, vì sao còn muốn bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576297/chuong-661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.