Trí nhớ của cô dừng lại ở hơn hai năm trước, theo lý mà nói cô phải rất quen thuộc với những người bạn học này mới đúng.
Nhưng mà cô lại hơi lạ lẫm với vài người.
Giống như người đã lên đại học xem ảnh tốt nghiệp phổ thông, cũng không thể nhanh chóng đọc được tên của mỗi một bạn học.
Đoạn trí nhớ bị mất đó, lại không có dấu vết của thời gian bị mất...
Giang Vũ Phi không ở lại bao lâu liền đi ra ngoài chuẩn bị đi về.
Lúc cô đi ra khỏi khu dân cư, trời đã tối đen.
Nhưng mà bên ngoài khu dân cư có đèn, cho nên cô liền nhìn thấy xe Nguyễn Thiên Lăng đậu ở phía trước.
Tại sao anh lại đến đây?
Giang Vũ Phi còn chưa đi đến phía trước, Nguyễn Thiên Lăng đã mở cửa xuống xe, đôi chân thon dài bước đi, chỉ mấy bước là đi đến trước mặt cô.
"Đi, về nhà với anh." Anh cầm tay cô, dắt cô đi về phía xe.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, lực nắm tay cũng mạnh.
Giang Vũ Phi nhớ đến chuyện lúc trước anh nổi giận với cô, trong lòng lại ấm ức.
"Buông tay!" Cô gạt tay anh ra, thản nhiên nói: "Không phải anh đang giận em sao, bây giờ lại tới tìm em làm gì?"
Nguyễn Thiên Lăng biết mình đuối lý, mím môi nói: "Anh không có nổi giận với em."
"Vậy anh nổi giận với ai?"
Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, không phải anh nổi giận với cô thì còn có thể là ai?
Nguyễn Thiên Lăng không nghĩ ngợi gì nói: "Anh nổi giận với không khí!"
Giang Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576295/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.