Giang Vũ Phi lập tức cảm thấy hơi lúng túng, nhìn ánh mắt anh ta cũng có vẻ không tốt.
Nguyễn Thiên Lăng bỗng bừng tỉnh, biết cô tức giận, anh quay người muốn đi, nhưng không ngờ lập tức đụng vào người vệ sĩ, suýt nữa khiến anh té ngã.
“Thiếu gia, anh không sao chứ?” Vệ sĩ vội vàng đỡ lấy anh.
Mặt Nguyễn Thiên Lăng không cảm xúc, thản nhiên nói: “Tôi không sao.”
Anh vừa dứt lời, sau lưng có tiếng mở cửa vang lên, sống lưng Nguyễn Thiên Lăng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Anh mím môi, nói với Giang Vũ Phi đang đứng ở cửa: “Chuyện anh đồng ý với em thì nhất định anh sẽ làm được, em không cần nói gì với anh.”
Anh không muốn lại nghe thấy cô dùng khẩu khí lạnh băng đầy oán hận nói chuyện với anh, cho nên anh mở miệng trước ngắt lời cô, không cho cô nói trước.
Giang Vũ Phi chớp mắt mấy cái, ngẫm nghĩ rồi nói: “Những chuyện xảy ra trước kia em đều quên hết rồi, anh không cần để ý gì nữa. Còn nữa, sau này đừng đứng ở cửa nhìn người ta chằm chằm như thế, có việc gì anh cứ gõ cửa, không cần đứng trước cửa.”
Nói xong, cô liền xoay người đi vào phòng bệnh, Nguyễn Thiên Lăng đứng ngẩn người ra.
Lời cô nói là ý gì?
Cô bảo anh không cần để ý cái gì nữa, bảo anh có việc thì gõ cửa, đừng đứng ở cửa nữa.
Những lời này của cô là ý gì?
Vì sao anh nghe không hiểu gì cả?
Nguyễn Thiên Lăng quay đầu nhìn về phía vệ sĩ hỏi: “Anh nghe có hiểu ý cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576239/chuong-598.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.