Chương trước
Chương sau
Thím Lý đang chăm chú gọt táo, cũng không chú ý đến biểu cảm là lạ trên khuôn mặt cô.
Giang Vũ Phi nằm lên giường, kéo chăn đắp lên người.
Thím Lý cắt táo thành từng miếng nhỏ, sau đó chia làm hai đĩa, một đĩa đặt ở đầu giường của cô, trên mỗi miếng táo còn ghim thêm một cây tăm. 
Bà bưng một đĩa khác đứng lên nói: “Cô Giang, cô ăn ít táo đi, tôi đi ra ngoài một chút.”
“Đi đâu vậy?” Giang Vũ Phi hỏi xong liền hối hận.
Thím Lý cười nói: “Tôi mang táo cho thiếu gia.” 
“Ừm, thím đi đi.” Giang Vũ Phi nhắm mắt không dám nhìn vẻ mặt của thím Lý.
Thím Lý đi rồi, cô mới lấy một miếng táo ăn một miếng, trong lòng còn nghĩ đến cảnh gặp mặt lúc nãy.
Người đó chính là chồng cũ của cô sao? 
Nói thật, anh ấy thật đẹp trai. Là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp, anh còn đẹp hơn mấy ngôi sao trên tivi nữa.
Giang Vũ Phi thầm cảm thấy may mắn, chồng cũ của cô không xấu, ít nhất điều đó cũng cho thấy mắt cô không kém.
Nhưng mà đã là chồng cũ, cho nên nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. 
Giang Vũ Phi ăn hai miếng táo liền nhắm mắt nghỉ ngơi, ngày nào cô cũng truyền dịch, một ngày 24 tiếng đồng hồ, đa số đều là thời gian cô ngủ.
Khoảng thời gian ngày nào cũng nằm ngủ trên giường như thế này, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể chấm dứt đây.
“Thiếu gia, ăn chút trái cây đi.” Thím Lý đặt đĩa lên tủ đầu giường, cười nói: “Tôi gọt một trái, sợ cậu và cô Giang đều không ăn hết, nên chia mỗi người một nửa.” 
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng khẽ lay động, tâm tư từ lúc gặp cô lúc nãy đến giờ mới quay trở lại.
Anh liếc nhìn đĩa táo, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, thím đi đi.”
“Được, tôi đi đây.” Thím Lý để đồ xuống rồi đi liền, không ở lại lâu. 
Nguyễn Thiên Lăng cầm một miếng táo lên ăn, anh không thích ăn những thứ này, nhưng anh vẫn vô thức ăn hết.
Ăn xong, anh nằm trên giường nghỉ ngơi, trong đầu đều là hình ảnh của Giang Vũ Phi khi nãy.
Xem ra tâm trạng của cô rất tốt, lúc nhìn thấy anh, trong mắt đã không còn ý hận lạnh băng, dường như mang theo một chút ngượng ngùng không biết phải làm sao. 
Nguyễn Thiên Lăng rất thắc mắc, vì sao cô không hận anh nữa, là anh nhìn nhầm sao?
Thế nhưng anh vẫn chăm chú nhìn cô, xác định là mình không nhìn nhầm.
Nguyễn Thiên Lăng suy nghĩ mãi mà không hiểu được, không biết tại sao ánh mắt Giang Vũ Phi nhìn anh lại có sự thay đổi. 
Có phải cô biết anh quyết định buông tay, cho nên cô không hận anh nữa?
Cũng không đúng, cô đã hận không thể giết chết anh, cho dù anh nói sẽ buông tay, cô cũng sẽ không hết hận anh ngay lập tức được.
Càng làm anh ngạc nhiên hơn là vẻ mặt ngượng ngùng không biết phải làm sao của cô. 
Bộ dạng cô như vậy, giống như năm đó bọn họ mới quen nhau.
Lúc đó anh rất sửng sốt, còn tưởng rằng anh xuyên không, trở lại quá khứ.
Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhưng bất kể anh nghĩ như thế nào cũng đều không thể nghĩ đến chuyện cô bị mất trí nhớ. 
Anh chỉ nghĩ, lát nữa đi sang quan sát cô một chút, có lẽ sẽ tìm ra được nguyên nhân.
Giang Vũ Phi thoải mái ngủ một giấc rồi dậy, trong phòng bệnh không có ai hết, không biết thím Lý đã đi đâu.
Cô vén chăn lên bước xuống giường, đi đến nhà vệ sinh. 
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi qua đi lại trong phòng, cử động tay, vặn người, hoạt động giãn gân cốt.
Lúc cô vặn người, bỗng nhiên cô thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa.
Anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, Giang Vũ Phi liền đỏ mặt. 
Mất mặt quá, vừa rồi cô đang vặn người lắc mông đó!
Người này sao phải đứng ngoài cửa nhìn lén, thật sự quá đáng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.