Nhan Duyệt liếc nhìn Nguyễn Thiên Lăng, thấy anh hoàn toàn lãnh đạm, cô ta cắn răng, thân người hơi khom xuống, thật sự định quỳ xuống trước Giang Vũ Phi.
Đúng lúc này Giang Vũ Phi lại đột nhiên đẩy cô ta một cái, Nhan Duyệt không đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
“Gâu… gâu gâu…” Phích Lịch trong lồng đột nhiên phát cuồng, dùng sức va đập vào lồng sắt, muốn nhào ra ngoài để cắn chết Giang Vũ Phi.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Chị Tôn vội đỡ lấy Nhan Duyệt, lo lắng hỏi cô ta.
Nhan Duyệt liếc nhìn Phích Lịch, khoát tay trấn an nó: “Phích Lịch, chị không sao, em đừng nóng.”
Phích Lịch dần dần yên tĩnh lại, con mắt luôn nhìn chòng chọc vào Giang Vũ Phi, giống như Giang Vũ Phi là con mồi của nó vậy, chỉ cần có cơ hội là nó sẽ nhào tới cô mà không hề do dự.
“Giang Vũ Phi, vừa rồi cô có ý gì? Nếu như tôi ngã xuống rồi sảy thai thì sao? Tôi biết cô hận tôi gián tiếp khiến cô sảy thai, nhưng cô cũng không thể làm như vậy với tôi. Đứa con trong bụng tôi vô tội, cô làm hại nó, cô có lương tâm không?”
Giang Vũ Phi đột nhiên cười khẩy hết sức ai oán, nói: “Cô nói với tôi về lương tâm? Lúc cô trăm phương ngàn kế âm mưu giết tôi, lương tâm cô ở đâu? Nhan Duyệt, tôi không ngờ tâm tư cô lại độc ác như vậy! Cô hại chết con của tôi, chẳng lẽ tối ngủ không mơ thấy ác mộng sao?”
Sắc mặt Nhan Duyệt có chút thay đổi, cơ thể run nhẹ. Cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576104/chuong-463.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.