“Phích Lịch nhìn thấy cô bị đẩy, nó nhận được chỉ thị, sau đó giằng thoát khỏi xích lao lên tấn công Giang Vũ Phi, định cắn chết cô ấy. Phích Lịch là loài chó săn giỏi nhất, chỉ cần huấn luyện nó một chút, nó sẽ có thể ghi nhớ nội dung huấn luyện, cô đã lợi dụng điểm này, huấn luyện Phích Lịch trở thành vũ khí giết người lợi hại nhất cho cô.”
“Không phải vậy, em không có, anh nghĩ oan cho em rồi!” Nhan Duyệt phản đối một cách kích động, cơ thể cô ta run lên bần bật, dường như không chịu nổi sự lên án của Nguyễn Thiên Lăng: “Em hoàn toàn không huấn luyện Phích Lịch, anh không thể dùng những suy đoán đó để nhận định em đã làm những việc này. Em mang Phích Lịch ra ngoài chơi là vì muốn đợi anh về, chỉ vì muốn nhìn thấy anh, và cũng muốn anh đưa em về nhà. Em yêu anh như vậy, yêu đến mức hèn mọn như vậy, anh lại nói em cố ý huấn luyện Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi, anh thật quá đáng!”
Đối diện với khuôn mặt giàn giụa nước mắt, đau thương cùng cực của cô ta, Nguyễn Thiên Lăng không hề mềm lòng. Anh chỉ cảm thấy Nhan Duyệt thật khéo diễn trò, thật ghê tởm. Vì sao trước kia anh lại làm Giang Vũ Phi tổn thương vì một người phụ nữ như vậy chứ?
Nguyễn Thiên Lăng cười một cách mỉa mai, nói: “Cô nói Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi để bảo vệ cô, vậy tại sao nó không hung hăng tấn công Giang Vũ Phi để bảo vệ tôi?”
Nhan Duyệt vô cùng kinh ngạc. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576105/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.