Chương trước
Chương sau
“Nhan Duyệt, tôi cho cô ba giây, nếu cô không cầu xin tôi, tôi sẽ giết Phích Lịch.” Giang Vũ Phi lạnh lùng lên tiếng, so với một Nhan Duyệt đang ấm ức đáng thương, cô giống như là một người phụ nữ “ác độc” vậy.
Nhan Duyệt bước đến trước mặt cô, ấm ức buồn bã, nghẹn ngào nói: “Được, tôi xin cô, tôi cầu xin cô tha cho Phích Lịch, cầu xin cô được không?”
“Cô quỳ xuống cho tôi, tôi sẽ tha cho nó.” 
“Cô… cô đừng có quá đáng!” Nhan Duyệt mặt đỏ tía tai, không kìm được thốt ra.
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng cười nói: “Tôi thấy không quá đáng chút nào, bảo cô quỳ xuống đổi lấy mạng sống của Phích Lịch, chẳng lẽ cô cho rằng không đáng sao?”
“Lăng, anh xem cô ta nhục mạ em như thế này?” Nhan Duyệt xoay người về phía Nguyễn Thiên Lăng cầu mong sự giúp đỡ. 
Nguyễn Thiên Lăng không biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng nói: “Chuyện này đáng lẽ cô không nên nhúng tay vào, cô không cần phải quỳ, cũng không cần cầu xin cho Phích Lịch, cô chỉ cần đứng một bên quan sát, sẽ không ai nhục mạ cô.”
“Không, em không thể thấy chết mà không cứu được.” Nhan Duyệt lắc đầu nói một cách chắc chắn.
Lúc này, cô ta đâm lao phải theo lao. Nếu cô ta không cứu Phích Lịch, Nguyễn Thiên Lăng sẽ nhìn cô ta với ánh mắt như thế nào, mọi sự thơ ngây, thánh thiện của cô ta sẽ đều bị cho là giả dối. Hơn nữa Giang Vũ Phi càng bắt nạt cô ta, càng thể hiện Giang Vũ Phi độc ác, càng tăng thêm sự thánh thiện của cô ta. Chuyện hôm nay mà đồn ra ngoài, Giang Vũ Phi càng ngày càng quá đáng, mọi người sẽ càng ghét cô hơn. 
Nhan Duyệt suy nghĩ một lúc, trong lòng lập tức đắc ý. Bề ngoài cô ta vẫn giữ bộ dạng đáng thương: “Được, tôi quỳ là được. Cô đừng quên cô đã đồng ý với tôi, sau khi tôi quỳ xuống, cô sẽ tha cho Phích Lịch.”
Giang Vũ Phi hơi bất ngờ, Nguyễn Thiên Lăng cũng thấy bất ngờ. Anh nhìn cô ta với ánh mắt thâm trầm, anh chợt phát hiện ra anh không hề hiểu người phụ nữ trước mặt.
Trong ấn tượng của anh, Nhan Duyệt kiêu kỳ như cô công chúa. Trước kia, tuy cô ta hay bị ấm ức nhưng rất ít khi rơi lệ. Có lúc, dù người khác bắt nạt cô ta, xem thường cô ta, cô ta cũng sẽ thẳng thắn đáp trả, chưa bao giờ đặt mình vào chỗ thấp kém, thế nhưng từ khi cô ta trở về, anh lại thấy cô ta trở nên tốt hơn trước, cứ động một chút là khóc, động một chút là lại ra vẻ ấm ức. Bây giờ Giang Vũ Phi kêu cô ta quỳ xuống, cô ta cũng đồng ý! 
Nguyễn Thiên Lăng chợt nhớ đến chuyện lần trước xảy ra ở khách sạn Kim Đế. Lúc đó, Nhan Duyệt và Hứa Mạn khăng khăng nói là Giang Vũ Phi bắt nạt các cô, yêu cầu cô quỳ xuống xin lỗi. Kể cả lấy băng ghi hình giám sát ra, có chứng cứ xác thực nhưng Giang Vũ Phi vẫn không chịu quỳ, còn cần đến hai người đàn ông khỏe mạnh ép cô quỳ xuống. Khi đó Giang Vũ Phi thà chết trong còn hơn sống đục, nhưng Nhan Duyệt bây giờ lại dễ dàng trở nên hèn kém.
Nếu như là con gái của một gia đình bình thường thì anh có thể hiểu được cho sự hèn kém của cô ta, nhưng Nhan Duyệt không phải vậy, từ bé cô ta đã được nuông chiều như công chúa, lòng tự trọng của cô cao hơn ai hết, không thể nào vì một con chó mà quỳ xuống cầu xin Giang Vũ Phi.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cảm thấy nước mắt của Nhan Duyệt thật giả tạo, bộ dạng đáng thương của cô ta cũng thật giả tạo. 
Có đôi khi, diễn sâu quá mức sẽ phản tác dụng, Nhan Duyệt chính là loại người này.
“Không vấn đề gì, chỉ cần cô quỳ xuống, tôi sẽ tha cho Phích Lịch.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt nói. Cô cũng không hề tỏ vẻ đắc ý, từ đầu đến cuối cô vẫn thản nhiên, thong dong như vậy, trong mắt không hề có ý miệt thị, chê cười, chỉ có những tia lạnh lùng. Ngoài những tia lạnh lùng ra, trong mắt cô không có gì khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.