“Nhan Duyệt, tôi cho cô ba giây, nếu cô không cầu xin tôi, tôi sẽ giết Phích Lịch.” Giang Vũ Phi lạnh lùng lên tiếng, so với một Nhan Duyệt đang ấm ức đáng thương, cô giống như là một người phụ nữ “ác độc” vậy.
Nhan Duyệt bước đến trước mặt cô, ấm ức buồn bã, nghẹn ngào nói: “Được, tôi xin cô, tôi cầu xin cô tha cho Phích Lịch, cầu xin cô được không?”
“Cô quỳ xuống cho tôi, tôi sẽ tha cho nó.”
“Cô… cô đừng có quá đáng!” Nhan Duyệt mặt đỏ tía tai, không kìm được thốt ra.
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng cười nói: “Tôi thấy không quá đáng chút nào, bảo cô quỳ xuống đổi lấy mạng sống của Phích Lịch, chẳng lẽ cô cho rằng không đáng sao?”
“Lăng, anh xem cô ta nhục mạ em như thế này?” Nhan Duyệt xoay người về phía Nguyễn Thiên Lăng cầu mong sự giúp đỡ.
Nguyễn Thiên Lăng không biểu lộ cảm xúc gì, lạnh lùng nói: “Chuyện này đáng lẽ cô không nên nhúng tay vào, cô không cần phải quỳ, cũng không cần cầu xin cho Phích Lịch, cô chỉ cần đứng một bên quan sát, sẽ không ai nhục mạ cô.”
“Không, em không thể thấy chết mà không cứu được.” Nhan Duyệt lắc đầu nói một cách chắc chắn.
Lúc này, cô ta đâm lao phải theo lao. Nếu cô ta không cứu Phích Lịch, Nguyễn Thiên Lăng sẽ nhìn cô ta với ánh mắt như thế nào, mọi sự thơ ngây, thánh thiện của cô ta sẽ đều bị cho là giả dối. Hơn nữa Giang Vũ Phi càng bắt nạt cô ta, càng thể hiện Giang Vũ Phi độc ác, càng tăng thêm sự thánh thiện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576103/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.