Nguyễn Thiên Lăng cũng không hề tức giận, ngược lại cười thừa nhận: “Đúng, anh chính là một tên khốn.”
“Cầm thú!”
“Ừ, anh cầm thú.”
"Động vật máu lạnh!"
"Ừ, anh máu lạnh."
“Vô liêm sỉ!” Giang Vũ Phi tức đến mức mặt đỏ bừng, mặc dù tức giận, nhưng ít nhiều cũng chút cảm xúc, không phải bộ dạng lòng đã nguội lạnh nữa.
Nụ cười trên mặt Nguyễn Thiên Lăng càng sâu hơn: “Anh vẫn luôn rất vô liêm sỉ.”
Giang Vũ Phi phát hiện ra anh đang cố ý chọc giận cô, cơn giận của cô lập tức được giải toả, cô nhắm mắt lại, một lần nữa tâm trạng lại trở nên cực kỳ nặng nề, cực kỳ tiêu cực.
Nguyễn Thiên Lăng thu lại ý cười nơi khoé miệng, để tay cô vào trong chăn, ngồi xuống cạnh cô.
“Vũ Phi, chuyện đứa bé, anh rất xin lỗi.” Anh bất ngờ mở miệng nói xin lỗi, ngữ điệu trầm trọng: “Sau này chúng ta sẽ có thể có rất nhiều con, hãy tin anh.”
Giang Vũ Phi mở mắt ra, trong mắt không mảy may xao động.
“Nguyễn Thiên Lăng, đứa bé này không còn càng tốt.”
“…”
“Tôi vẫn muốn thoát khỏi anh, bây giờ không có đứa bé, giữa chúng ta không còn bất cứ liên quan nào nữa.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng không có một chút biểu cảm nào nhìn cô chằm chằm hỏi: “Em nghĩ vậy ư?”
“Đúng. Trước kia là tôi không thể hạ quyết tâm bỏ đứa bé này, bây giờ nó không còn, mặc dù tôi buồn, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm một chút.”
Giang Vũ Phi liếc mắt nhìn chằm chằm vào anh, mỗi chữ mỗi câu, co nói ra một cách tuyệt tình: “Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576084/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.