Anh siết chặt chiếc nhẫn, cằm căng ra: “Chuyện này không thể trách anh!”
“Tôi biết, nhưng mà anh cũng sai.”
“…”
“Anh biết không? Trong lòng tôi có hai gút mắc, tôi không thể tiếp nhận anh, vĩnh viễn cũng không thể tiếp nhận anh.”
Nguyễn Thiên Lăng cho rằng hai gút mắc mà cô nói, một là chuyện anh cưỡng hiếp cô, chuyện còn lại chính là lần sảy thai lần này. Anh nắm chặt tay cô, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Lần trước làm tổn thương em là anh không tốt, anh xin lỗi em. Nhưng chuyện lần này không hoàn toàn là lỗi của anh, em không thể như vậy với anh!”
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, hai lần sảy thai đều hiện rõ mồn một trước mắt.
Đối với người phụ nữ mà nói, sảy thai là sự tổn thương rất lớn. Nhưng mà đối với cô, không riêng gì vết thương trên thân thể, mà còn vết thương cực lớn trong tâm hồn. Lần đầu tiên khiến cô tâm chết, linh hồn cũng chết.
Chuyện lần này lại vô tình cứa vào vết sẹo trước kia, sau đó cầm dao rạch một đường thật sâu trên vết thương, rạch xong, còn rắc thêm một nắm muối lên đó, bị thương lại bị thương tiếp, vết thương càng nghiêm trọng hơn. Vết thương này chỉ sợ là cả đời cũng không thể lành lại, cho dù lành lại cũng sẽ lưu lại một vết sẹo xấu xí.
Mà mỗi ngày đối mặt với Nguyễn Thiên Lăng, chính là đang từng giờ từng phút nhắc nhở cô, vết thương của cô đau đớn cỡ nào, vết sẹo trong tâm hồn cô xấu xí cỡ nào. Cho nên làm sao cô có thể ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576085/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.