Nguyễn Thiên Lăng không kìm nén được, đau lòng nói: “Cô ấy không sao, nhưng cô ấy đã sảy thai.”
Nhan Duyệt cắn môi lặng im, mãi lúc sau mới nói: “Cho nên anh đang trách em, cho rằng em cố ý để Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi? Lăng, sao anh có thể nghi ngờ em như vậy?”
“…”
“Lăng, trong lòng anh, em là con người như vậy sao?”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi không nói gì, theo anh thấy, cô ta không phải loại người như vậy.
Ấn tượng của Nhan Duyệt trong anh chính là một cô gái dịu dàng lương thiện, hiểu chuyện, biết quan tâm đến người khác. Anh cũng không cho rằng cô ta lợi dụng Phích Lịch để hãm hại Giang Vũ Phi. Nhưng mà, trong thâm tâm anh vẫn oán giận cô ta.
Tóm lại nếu không phải do cô ta, con của anh và Giang Vũ Phi đã không xảy ra chuyện. Dù là không phải cô ta cố ý, nhưng sự việc cũng vì cô ta mà xảy ra.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi gọi điện cho ba mẹ cô, để họ đến chăm sóc cô.” Nguyễn Thiên Lăng quay người định rời đi, Nhan Duyệt vội vén chăn bước xuống giường, tiến lên hai bước.
“Lăng, từ lúc anh bước vào tới bây giờ, anh luôn trách móc em, vì Giang Vũ Phi mà trách em. Anh không nhận thấy sao, anh còn chưa hỏi em vì sao lại ngất xỉu.”
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt thầm trầm nhìn cô ta: “Bệnh của cô tái phát sao?”
Nhan Duyệt gượng cười, tiến lên kéo tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình: “Bệnh của em sớm đã khỏi rồi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576082/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.