Mí mắt người đàn ông khẽ giật, cô ấy lại nói câu này.
“Anh không hiểu ý em.”
Giang Vũ Phi nhắm mắt, không giải thích gì thêm.
Nguyễn Thiên Lăng nghi ngờ nhìn cô, thầm nghĩ trước đây cô từng mang thai mà anh không biết sao? Nhưng anh không cảm thấy điều gì cả, cô thực sự đã từng mang thai sao?
Dưới tác dụng của thuốc, Giang Vũ Phi ngủ thiếp đi nhưng lông mày của cô cứ nhíu lại, hẳn là ngủ không được yên giấc. Nguyễn Thiên Lăng đắp chăn lại cẩn thận cho cô, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Thím Lý vẫn luôn trông chừng ở ngoài cửa. Anh bảo bà vào chăm sóc cho Giang Vũ Phi, còn anh thì sang phòng bệnh bên cạnh.
Nhan Duyệt đã sớm tỉnh lại, cô ta ngồi tựa vào đầu giường, không khí trong phòng bệnh lạnh lẽo, cũng không có một ai tới chăm sóc cô ta. Thím Lý và mấy người làm khác chỉ chịu trách nhiệm đưa cô ta đến bệnh viện, những chuyện khác thì không quan tâm, cũng không gọi điện thông báo cho người nhà cô ta.
Trong phòng bệnh, Nhan Duyệt cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, thấy Nguyễn Thiên Lăng bước vào, trên mặt cô ta lộ ra vẻ vui mừng: “Lăng, anh đến rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhìn cô ta, ánh mắt không hề có sự ấm áp nào: “Nhan Duyệt, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng với nhau. Tôi không yêu cô, sau này cô đừng tìm tôi nữa. Cho cô thời gian hai ngày, cô hãy lập tức đề xuất việc từ hôn. Nếu không, hai ngày sau tôi sẽ chủ động từ hôn.”
Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576081/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.