Chương trước
Chương sau
Mí mắt người đàn ông khẽ giật, cô ấy lại nói câu này.
“Anh không hiểu ý em.”
Giang Vũ Phi nhắm mắt, không giải thích gì thêm. 
Nguyễn Thiên Lăng nghi ngờ nhìn cô, thầm nghĩ trước đây cô từng mang thai mà anh không biết sao? Nhưng anh không cảm thấy điều gì cả, cô thực sự đã từng mang thai sao?
Dưới tác dụng của thuốc, Giang Vũ Phi ngủ thiếp đi nhưng lông mày của cô cứ nhíu lại, hẳn là ngủ không được yên giấc. Nguyễn Thiên Lăng đắp chăn lại cẩn thận cho cô, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Thím Lý vẫn luôn trông chừng ở ngoài cửa. Anh bảo bà vào chăm sóc cho Giang Vũ Phi, còn anh thì sang phòng bệnh bên cạnh. 
Nhan Duyệt đã sớm tỉnh lại, cô ta ngồi tựa vào đầu giường, không khí trong phòng bệnh lạnh lẽo, cũng không có một ai tới chăm sóc cô ta. Thím Lý và mấy người làm khác chỉ chịu trách nhiệm đưa cô ta đến bệnh viện, những chuyện khác thì không quan tâm, cũng không gọi điện thông báo cho người nhà cô ta.
Trong phòng bệnh, Nhan Duyệt cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì, thấy Nguyễn Thiên Lăng bước vào, trên mặt cô ta lộ ra vẻ vui mừng: “Lăng, anh đến rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhìn cô ta, ánh mắt không hề có sự ấm áp nào: “Nhan Duyệt, hôm nay chúng ta hãy nói chuyện rõ ràng với nhau. Tôi không yêu cô, sau này cô đừng tìm tôi nữa. Cho cô thời gian hai ngày, cô hãy lập tức đề xuất việc từ hôn. Nếu không, hai ngày sau tôi sẽ chủ động từ hôn.” 
Nhan Duyệt không ngờ rằng anh vừa đến đã nói với cô ta những lời vô tình như vậy. Cô ta buồn bã lại khó hiểu, hỏi: “Anh sao vậy? Đang yên đang lành, sao lại đối xử với em như vậy? Em thấy thím Lý cứ quanh quẩn ở ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô nghĩ xem.” Nguyễn Thiên Lăng hỏi ngược lại.
“Em không biết. Em vừa tỉnh dậy, thím Lý nhìn em với sắc mặt khó coi, em rất bất lực. Em thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì.” Nhan Duyệt lắc đầu, trông không giống đang nói dối. 
Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng hỏi cô ta: “Người muốn từ hôn với cô là tôi, tại sao hôm nay cô lại đi tìm Giang Vũ Phi tính sổ?”
Nhan Duyệt ngẩn người ra, cắn môi buồn bã nói: “Em không làm gì cô ta, em chỉ thấy rất khó chịu khi cô ta có được tình yêu của anh. Trong lòng em rất tức giận nên nói với cô ta vài câu. Sao vậy, vì chuyện này mà anh trách em sao?”
“Gần đây ngày nào cô cũng mang Phích Lịch ra ngoài, cô mang nó ra ngoài làm gì?” Nguyễn Thiên Lăng tiếp tục hỏi dồn, hoàn toàn không có thái độ mềm lòng. 
Nhan Duyệt trợn to mắt, trong mắt đã ngấn lệ: “Nguyễn Thiên Lăng, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao em vừa tỉnh dậy anh đã không ngừng chất vấn em? Em đã làm sai chuyện gì, anh không những không yêu em, lại còn muốn chia tay với em. Bây giờ em mới nói vài câu với Giang Vũ Phi, anh đã đối xử với em như vậy.”
Nhan Duyệt không ngừng rơi nước mắt, cô ta mở to mắt ra vẻ đau khổ đáng thương nhìn anh, nức nở nói: “Lăng, cho dù anh không yêu em, nhưng sao anh có thể quên kí ức đẹp của chúng ta. Sao trong chớp mắt anh đã có thể đối xử vô tình với em như vậy. Rốt cuộc em là gì trong lòng anh? Tình yêu mười mấy năm của chúng ta, lẽ nào không còn vương vấn gì trong tim anh sao?”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng khẽ động đậy, trái tim vốn nguội lạnh lại có một chút áy náy. Anh nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Cô có biết không? Sau khi cô ngất đi, Phích Lịch suýt chút nữa đã cắn chết Giang Vũ Phi!” 
Nhan Duyệt kinh hãi trợn trừng mắt, dường như rất khó tiếp nhận sự thật này.
“Giang Vũ Phi đâu?” Cô ta dè chừng hỏi: “Cô ta xảy ra chuyện sao, Phích Lịch cắn cô ta bị thương sao?”
Nguyễn Thiên Lăng không kìm nén được, đau lòng nói: “Cô ấy không sao, nhưng cô ấy đã sảy thai.” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.