Con gái thời nay sao lại cứ nghĩ quẩn như vậy, động một cái là đòi tự tử. Chết rồi là hết sao, không có lỗi với bản thân, không có lỗi với ba mẹ sao, nếu như tôi có đứa con gái như vậy thì tôi thà từ đầu không sinh nó ra còn hơn.” Thím Lý ngẩng lên nhìn, bức xúc nói.
Giang Vũ Phi đột nhiên nắm cổ tay bà, khó chịu nói: “Thím Lý, chúng ta đi thôi, đừng xem nữa.”
“Cô Giang, cô sao vậy?” Thím Lý thấy sắc mặt cô không ổn, ân cần hỏi han.
“Tôi không sao.” Giang Vũ Phi hất tay bà ra, xoay người lại bước đi thật nhanh.
Thím Lý sững người, nhanh chóng đuổi theo: “Cô Giang, cô đợi tôi với, đừng đi nhanh quá.”
Giang Vũ Phi chạy một mạch rất xa mới dừng lại, cô ôm một cái cây lớn, thở dốc.
Thím Lý cũng đuổi kịp, thở hồng hộc, giữ cô lại hỏi: “Sao cô lại chạy?”
Giang Vũ Phi hơi xoay người, thím Lý sững sờ phát hiện ra cô đang khóc.
“Thím Lý, làm sao đây, tôi phải làm sao đây...” Giang Vũ Phi nhìn thím Lý bằng cặp mắt lo âu, thấp thỏm.
“Cô sao vậy? Cô Giang, cô đừng dọa tôi chứ, cô sao thế?”
Giang Vũ Phi chỉ có thể đau đớn lắc đầu, không nói lên lời. Thím Lý cứ gặng hỏi mãi mà cô cũng không nói lý do gì cả.
Thím Lý sốt ruột quá bèn gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng đến nơi, Giang Vũ Phi đang ngồi ở bồn hoa bên cạnh vỉa hè, hai chân khép lại, tay ôm đầu gối, vùi mặt vào trong gối.
Thím Lý tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575998/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.