Chương trước
Chương sau
Giang Vũ Phi đang xem ti vi nhưng vì quá buồn ngủ, liền tắt ti vi rồi đi tắm.
Làn nước ấm áp không ngừng xối xuống đỉnh đầu cô.
Cô nhắm mắt lại, mắt tối sầm lại, những thứ không tốt đẹp lại hiện ra trong đầu! 
Giang Vũ Phi hiểu rằng bản thân đang có vấn đề, có lẽ là bệnh tâm lý.
Cô nhận ra rằng lần bị bắt cóc này khiến cô bị ám ảnh, cô cho rằng qua vài ngày sẽ không sao nữa.
Tắm xong đi ra, Giang Vũ Phi nằm trên giường với tay tắt điện. 
Nhưng mà trong bóng đêm, những hình ảnh kia lại hiện ra trong đầu cô càng lúc càng rõ ràng, những suy nghĩ với hành động cực đoan lại càng mãnh liệt.
Rốt cuộc cô bị sao vậy?
Giang Vũ Phi quấn chặt chăn, cố gắng không để mình nghĩ đến chuyện đó. Nhưng cô càng tự nhắc nhở mình, cô lại càng muốn làm như vậy. 
“Tạch!” Cô mở đèn bàn, khoác chiếc chăn rồi đi chân trần xuống đất, vội vã rời khỏi căn phòng quá mức yên tĩnh này.
Chạy ra khỏi phòng ngủ, cô không dám chạy nhanh mà bám vào cầu thang đi xuống từng bước một cách cẩn thận.
Cầu thang xoắn ốc này, mỗi lần cô bước đi đều không thể không nhớ đến kiếp trước đã từng lăn từ đây xuống. 
Lúc ấy cô lăn một mạch từ trên xuống.
Những cạnh cầu thang sắc bén cứ thế va vào bụng cô, đau đến nỗi dây thần kinh của cô đều run lên.
Đến cuối cùng cô lăn đến bậc dưới cùng, mang theo đứa bé cùng rời khỏi thế gian. 
Giang Vũ Phi chậm rãi bước đi, đôi chân trần dẫm trên mặt thảm mềm mại, ánh mắt cô có chút kinh hoàng, không biết phải nghĩ như thế nào.
---
Sáng sớm, thím Lý thức dậy đi vào phòng khách, ngạc nhiên thấy Giang Vũ Phi đang khoác chăn co ro trên ghế sofa. 
Hơn nữa, đèn điện bật sáng choang, hình như cả đêm không tắt.
Thím nhẹ nhàng tiến đến gần, khẽ lay người Giang Vũ Phi, cô mở mắt ra mơ mơ màng màng.
“Cô Giang, sao cô lại ngủ ở đây?” 
Giang Vũ Phi ngồi dậy, vuốt tóc: “Hôm qua tôi không ngủ được, xuống uống ly nước, sau đó ngủ quên ở đây.”
Uống nước? Trong phòng ngủ của cô không phải cũng có nước sao?
Với lại chỉ uống nước có cần phải mang cả chăn theo không? 
Thím Lý cảm thấy hành động của cô có chút kỳ lạ, nhưng bà không nghĩ ngợi gì.
“Lần sau đừng có ngủ ở đây, ngủ trên giường cho thoải mái. Cô Giang, cô lên lầu ngủ tiếp đi, tôi làm đồ ăn sáng xong sẽ gọi cô.”
“Được.” Giang Vũ Phi ôm chăn đi lên lầu, thím Lý mới phát hiện ra ngay cả dép cô cũng không mang. 
Giang Vũ Phi trở lại phòng ngủ nhưng không ngủ tiếp mà đi đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu giúp thím Lý làm đồ ăn. Không những thế, thím Lý làm cái gì cô cũng đi theo, cũng sẽ giúp một tay.
Thím Lý thấy lạ bèn hỏi cô: “Cô Giang, hôm nay cô làm sao vậy?”
Giang Vũ Phi mỉm cười: “Tôi làm sao cơ?” 
“Vì sao lại cứ theo tôi làm việc thế?”
Giang Vũ Phi nói cô bị bắt cóc một ngày nên hơi sợ ở một mình. Lý do này rất thuyết phục, thím Lý tin cô, và cũng không dám để cô một mình nữa.
Thím Lý tưởng rằng chỉ cần vài ngày cô sẽ trở lại bình thường, không còn cảm thấy sợ hãi nữa. 
Nhưng hai ngày sau, khi bà cùng Giang Vũ Phi đi dạo phố, đúng lúc nhìn thấy cảnh một cô gái đang ngồi trên sân thượng định nhảy lầu tự tử, bà mới phát hiện ra cô không bình thường.
Lúc ấy có rất nhiều người tập trung dưới lầu quan sát cô gái sắp nhảy lầu đó, đoàn người cứu hộ vẫn chưa tới, nên chưa thể khống chế được tình hình.
Giang Vũ Phi ngẩng đầu lên nhìn cô gái trên sân thượng, cô bỗng thay đổi nét mặt. 
Cảm giác cũng muốn nhảy từ trên lầu xuống ập đến như dã thú muốn phá lồng xông ra, mãnh liệt dữ dội, không sao ngăn được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.