Ăn cơm xong, Nguyễn Thiên Lăng liền đưa cô ta về nhà.
Cũng không ở lại quá lâu, anh lái xe thẳng về nhà mình.
Ở trong nhà, ông Nguyễn đã về, bà Nguyễn ở lại bệnh viện chăm sóc lão gia, người làm nói thiếu phu nhân hôm nay sau khi trở về liền nằm ngủ, đến bây giờ cũng không thấy xuống lầu.
Nguyễn Thiên Lăng đi nhanh lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn bàn, ánh sáng ngọn đèn êm dịu, mờ mờ.
Trên chiếc giường lớn xa hoa, Giang Vũ Phi đắp chăn, cuộn người lại quay lưng về phía anh.
Từ sau khi tình cảm của cô với anh thay đổi, buổi tối cô không mở đèn khi ngủ, cũng không để đèn sáng cho anh nữa.
Hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy màu vàng nhạt nhẹ nhàng của chiếc đèn trong phòng ngủ, trong lòng anh có một chút ấm áp, bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác gia đình.
Anh lặng lẽ đi đến ngồi xuống giường, cũng không đi tắm rửa, cởi giày ra rồi lên giường nằm xuống bên cạnh cô.
Cảm nhận tiếng hít thở của Giang Vũ Phi bên tai cô ngủ rất say, nghĩ đến dáng vẻ tuyệt vọng đau khổ của cô hôm nay, anh không đành lòng đánh thức cô.
Với tay tắt đèn bàn, anh đắp chăn nằm phủ phía sau lưng cô, chóp mũi còn có thể ngửi hương thơm trên người cô tỏa ra.
Cô rất ít khi trang điểm, ít khi xịt nước hoa.
Người ta nói phụ nữ không có nước hoa thì không đủ tao nhã, dù đã quen với các loại mùi nước hoa, nhưng anh lại cảm thấy khi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575849/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.