Nguyễn Thiên Lăng cũng không ngủ được, mở to đôi mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ...
Đêm nay, bọn họ dựa sát vào nhau, không có tình yêu, không có tình dục, chỉ có cảm giác ôn hòa.
Nguyễn An Quốc nằm viện ba ngày, sau đó chuyển về nhà tĩnh dưỡng.
Sáng sớm, cả nhà đều đến bệnh viện đón ông về.
Chiếc Lincoln màu đen dài chầm chậm đi vào làn đường và dừng lại trước cửa khu nhà.
Giang Vũ Phi và bà Nguyễn dìu ông xuống xe, ông Nguyễn và Nguyễn Thiên Lăng theo ở phía sau.
Đi vào phòng khách, Nguyễn An Quốc ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nói với bọn họ: "Đều ngồi xuống đi, tranh thủ hôm nay tất cả mọi người ở đây, ta có chuyện muốn nói."
Giang Vũ Phi có chút căng thẳng, Nguyễn Thiên Lăng ánh mắt khẽ động, hơi mím môi.
"Ba, ba nói chuyện gì vậy?" Bà Nguyễn cười hỏi.
“Ngồi xuống trước rồi nói.” Nguyễn An Quốc bảo bọn họ ngồi xuống, chờ sau khi bọn họ ngồi xuống, một người làm đi vào thông báo: “Lão thái gia, luật sư Hoàng Phủ đến.”
“Nhanh mời ông ấy vào.”
Luật sư Hoàng Phủ là luật sư riêng của Nguyễn gia năm nay đã thọ sáu mươi, mấy chục năm nay đều tận tụy làm việc cho Nguyễn gia.
Ở Nguyễn gia, địa vị của luật sư Hoàng Phủ rất cao, gần với lão thái gia Nguyễn An Quốc.
Trừ Giang Vũ Phi, ba người khác đều biết luật sư Hoàng Phủ, cũng biết ông đức cao vọng trọng.
Cho nên khi luật sư Hoàng Phủ đến làm bọn họ hết sức kinh ngạc.
Nếu không phải là chuyện lớn, luật sư Hoàng Phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575850/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.