Nguyễn An Quốc nhìn bộ dạng của bọn họ, cảm thấy rất tức giận, không hít thở nổi, ông thấy hoa mắt, người lập tức té xỉu ngã lên ghế Sofa.
"Ông!"
“Ba!"
"Lão thái gia!"
Tất cả mọi người hốt hoảng, vội lao tới kiểm tra tình trạng của ông.
Bà Nguyễn lo lắng nhìn ba chồng, hai tay đều run rẩy.
"Ba, ba tỉnh lại đi, ba đừng làm con sợ!" Nếu ông xảy ra chuyện không tốt, bà ta thật đúng là khó thoát tội!
"Ông nội, ông nội!" - Giang Vũ Phi khóc, vừa quỳ vừa bò sang, tay nắm chặt lấy cánh tay Nguyễn An Quốc: "Ông nội, ông như thế nào rồi, ông đừng làm cháu sợ, ngàn vạn lần đừng làm cháu sợ!"
Bà Nguyễn nghiêng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đột nhiên giơ tay lên, giáng một bạt tai lên mặt cô nghe bốp một tiếng.
"Cô cút cho tôi! Nguyễn gia không thể chứa chấp loại phụ nữ như cô, tôi muốn cô lập tức cút đi cho tôi!"
Giang Vũ Phi cắn chặt môi, cố gắng mở to đôi mắt, nhưng như thế nào cũng không thể cản nước mắt rơi xuống. Thân thể cô run rẩy, gương mặt cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt phức tạp của Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô một cái, vội chuyển chủ đề: "Mẹ, trước tiên đưa ông đến bệnh viện!"
"Đúng, nhanh đưa ông đi bệnh viện!"
Giang Vũ Phi muốn đi theo, đột nhiên đụng phải ánh mắt cay nghiệt của bà Nguyễn.
"Cô quỳ xuống cho tôi! Lúc nào ba tỉnh lại, lúc ấy cô mới được đứng lên!"
"Mẹ..." Nguyễn Thiên Lăng cõng ông nội bỗng nhiên dừng bước lại.
"Mặc kệ nó, nhanh đi bệnh viện!" Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575834/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.