Nếu như có thể, cô cũng không muốn dùng cách này ép ông nội, cô sẽ đi từng bước một, tìm một lý do mà mọi người đều có thể chấp nhận cô với Nguyễn Thiên Lăng ly hôn, chứ không phải đến mức quỳ xuống năn nỉ ly hôn, không phải là làm lòng tốt của ông bị chà đạp, lại làm ông tức đến bất tỉnh.
Cô cũng không muốn như vậy, thế nhưng mà…
Nhìn cô đã rất khó coi, giờ càng không có mặt mũi nào ở lại nữa. Nếu có thể có cách tốt hơn để ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng, cô làm sao có thể để ông nội khổ sở thất vọng.
Ông nội, xin lỗi ông, hi vọng ông đừng không có nguy hiểm gì.
Thực sự xin lỗi, là cháu có lỗi với ông...
Giang Vũ Phi quỳ ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực.
Từ sáng đến bây giờ, cô phải gánh chịu quá nhiều đả kích với đau khổ, một ngày không có ăn uống gì, miệng cô đắng lưỡi khô, ngay cả sức để ngồi thẳng lưng cũng không còn.
Thế nhưng cô không quan tâm đến sức khỏe của mình, mà cô rất lo lắng đến tình hình của ông nội.
Ông đã bảy mươi tuổi, lớn tuổi như vậy, ngã bệnh một chút cũng đều có thể mất mạng. Nếu ông có gì không hay, cô phải làm sao, cô nhất định sẽ khổ sở cả đời.
Mắt Giang Vũ Phi đã khô khốc lại chảy ra nước mắt, cô lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô cho người ta có cảm giác đặc biệt nghiêm trọng.
Một tiếng đồng hồ sau, chú Trung từ bệnh viện về đến phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/575835/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.