Trời ngả về chiều, trên mặt sông hiện lên một tầngsương mù, gió từng trận thổi mạnh từng trận, thuyền rốt cục đã tới nơi, Lâm CẩnDung cảm tạ Thủy Hùng: “Lần này may mà có ngươi, từ nay về sau thuyền này làcủa các ngươi, các ngươi thích dùng thế nào thì cứ dùng như thế.”
Thủy Hùng là hán tử hơn ba mươi tuổi, tên nghe uymãnh, nhưng hình thể lại gầy gò, tính tình cũng sảng khoái, thấy Lâm Cẩn Dungđem thuyền tặng hắn cũng không chối từ, chỉ trịnh trọng hướng Lâm Cẩn Dung thilễ, nói hai câu may mắn.
Lục Luân trầm mặc giúp đỡ mọi người đem hành lý chuyểnđến trên bờ, lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi. Đợi đến thời điểmmọi người phát hiện hắn cùng bằng hữu hắn không thấy đâu, hắn đã ngồi lại trênthuyền với Thủy Hùng. Lâm Cẩn Dung còn đỡ, nam nhi chí ở tứ phương, nếu LụcLuân có thể thực hiện giấc mộng tướng quân của mình cũng là chuyện rất tốt,nhưng Lục Thiện thì không giống vậy, đứng ở nơi đó nhìn thuyền đi xa mà chảylệ.
Lâm Cẩn Dung đẩy Nghị Lang: “Đi hò hét Lục thúc phụcủa con a.”
Nghị Lang vốn thấy Lục Thiện khóc đang kỳ quái, đượcnhững lời này liền nghiêng đầu qua nhìn Lục Thiện, còn săn sóc cầm đồ ăn vặtcủa mình đưa cho Lục Thiện, vỗ tay hắn nói: “Đừng khóc .”
Lục Thiện mặt đỏ bừng. Lục Kiến Lập thấp giọng tráchcứ hắn: “Sắp thành gia lập nghiệp mà còn khóc lóc như vậy, khiến chất nhi củacon cũng chế giễu.”
Đồ thị thay hắn che lấp: “Hắn đây là huynh đệ tìnhthâm, có câu là nam nhi có lệ không dễ rơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408070/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.