Lâm Cẩn Dung ngồi ở dưới đèn chậm rãi chải vuốt sợitóc dài, liếc Lục Giam nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích nói: “Chàng cònkhông đi?”
Lục Giam nửa khép mắt hơi cười: “Trở mặt, lúc này muốnđuổi ta đi sao?”
Lâm Cẩn Dung tựa đầu cầm lược, đi qua thay hắn chảitóc, nhẹ giọng nói: “Không phải, sợ giữ chàng lại, chàng sẽ bị trách mắng? Tacòn tưởng ban đêm có người giúp làm ấm chân đây.”
Lục Giam nhướn mày: “Phản rồi! Người ta rõ ràng đều làthê tử làm ấm chăn cho trượng phu, ta lại thành ấm lô cho nàng.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên trán hắn:“Chàng không muốn cũng được, dù sao ta đã có tiểu hỏa lò rồi, Nghị Lang ước gìmỗi ngày được ngủ cùng ta a.” Nàng lông mi vừa dày vừa dài, tươi cười điềm mĩyên tĩnh, trong mắt khí trời một tầng mông lung ôn nhu thủy khí, môi còn hơihơi có chút sưng đỏ, giống như hoa hạnh nở rộ dưới ánh trăng mùa xuân.
Lục Giam đăm đăm nhìn nàng một lát, đem nàng kéo vàotrong lòng, xoa bóp mấy cái, nhẹ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Ta còn chưa tậnhứng.”
Lâm Cẩn Dung khẽ nhấc đầu gối ngăn trở hắn: “Đi đi!Không còn nước ấm đâu, chàng cũng không thể để ta dùng nước lạnh.”
“Thực không muốn động a.” Lục Giam mắt thấy vô vọng,đành phải giang rộng tứ chi nằm thẳng ở trên giường, nhìn trướng đỉnh thở dài:“A Dung, sang năm chúng ta lại sinh nhi tử đi.”
Lâm Cẩn Dung không phản đối, chỉ cười khẽ: “Nhìn xemchàng có bản sự đó hay không đã.”
“Nàng cứ chờ coi.” Lục Giam cọ xát hồi lâu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408071/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.