Gió êm sóng lặng, trăng non từ mặt sông nhiễm nhiễmtrồi lên, màu vàng nhạt giống như sắc lá non tơ mùa xuân, bị ba quang mặt sônggột rửa mấy lần, rơi xuống trong mắt người vừa mới mẻ vừa đáng yêu.
Lâm Cẩn Dung đứng ở mũi thuyền nhìn lửa trại lúc sánglúc tối ở bờ sông, nhẹ nhàng hướng dựa vào bên cạnh Lục Giam, Lục Giam bất độngthanh sắc nhích về phía nàng một bước, lặng lẽ nắm chặt tay nàng, cùng nàng gắtgao gắn bó. Nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua xiêm y truyền tới hai người, đáylòng một mảnh ôn nhu ấm áp.
“Tối nay ánh trăng rất đẹp.” Lục Giam ngầm thưởng thứcngón tay Lâm Cẩn Dung, ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng cong động, trên mặtbiểu tình lại rất đứng đắn.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười cố ý vô tình cọ cọ trênngười hắn, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc không thể cùng chàng độc hưởng.”
Dọc theo đường đi địa thế hẹp hòi, nhiều người nhiềuviệc, đừng nói tới thân mật, ngay cả muốn ở riêng một chỗ cũng rất khó. Giốngnhư hai người đang được đứng ngắm trăng, vẫn là tận dụng mọi cơ hội mới cóđược. Lục Giam trong lòng giống như có mấy chục ngón tay đang khẽ gãi, khiếnhắn ngứa ngáy khó chịu chi cực, Lâm Cẩn Dung lần lượt cọ hắn hai cái, cọ khiếnhắn muốn phát cuồng, nhịn không được cầm tay Lâm Cẩn Dung đưa tới bên miệng cắnmột ngụm.
Lâm Cẩn Dung nửa làm nũng, nửa kinh ngạc khẽ kêu mộttiếng, oán trách đẩy hắn một cái: “Chàng làm gì vậy? Để người ta thấy bây giờ.”
Xem nàng giả bộ kìa…… Lục Giam oán hận trừng mắt nhìnLâm Cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408069/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.