Mặt trời đỏ au, gió cuồng lạnh, thổi tung tuyết trắngtrên bờ sông. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước Giang thần miếu, đưa tay đè lại đấulạp, hướng một phụ nhân đang vội vã từ trong Giang thần miếu đi ra gọi mộttiếng: “Cẩm cô!”
Cẩm cô ăn mặc vấn tóc theo kiểu phụ nhân nghe đượctiếng gọi vội hướng Lâm Cẩn Dung nhìn qua, thấy rõ ràng là nàng, trên mặt nhấtthời nở rộ tươi cười sáng lạn chi cực, chạy chậm tới thi lễ, cười nói: “Nhịthiếu phu nhân, quả nhiên là người.” Mắt thấy Lục Luân đến bồi bên cạnh Lâm CẩnDung, nhận ra đây là người lúc trước đến thay Lâm Cẩn Dung truyền lời muốn muathuyền, bị nàng không chút khách khí đuổi về, không khỏi có chút quẫn bách,cũng không biết nên xưng hô thế nào mới tốt.
“Đây là tiểu thúc nhà ta. Trongnhà đứng thứ năm.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười đánh giá Cẩm cô, thấy sắc mặt lúctrước tiều tụy vàng như nến của nàng dĩ nhiên đã trở nên béo trắng hơn nhiều,trên người mặc tuy là vải thô, nhưng cũng khá mới, thì hiểu được cuộc sống củanàng cũng tốt, liền cười nói: “Cuộc sống tốt chứ? Hắn đối với tỷ thế nào? Hàitử thì sao?”
“Ngũ gia khỏe.” Cẩm cô cùng Lục Luân hành lễ, trả lờiLâm Cẩn Dung: “Trong nhà đều tốt, đa tạ Nhị thiếu phu nhân.” Nói xong có chútxấu hổ khẩn trương: “Cũng không phải cố ý hại người tự mình chạy một chuyến,chỉ vì lúc trước Lâm Tam gia nói qua thuyền này phải để lại cho người, khôngthể dễ dàng cho người ngoài sử dụng. Nếu là ngày bình thường, người sai ngườinhà lại đây nói một tiếng là tốt rồi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1408068/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.