Khoan thứ một chút? Sự tình không rơi vào người nàng,làm sao nàng có thể cảm nhận sự đau khổ? Quả nhiên là đứng nói chuyện khôngthấy thắt lưng đau mà. Lục Vân vểnh vểnh lên khóe môi: “Vậy cầu tẩu đừng đitheo ta, để ta một mình được thanh tĩnh.” Nàng khinh miệt chỉ nước hồ tĩnh mịchtrước mặt: “Ở chỗ này một chút, ta vẫn còn ngại bẩn mà. Người khác lãng phí ta,ta cũng không thể lãng phí bản thân mình được.”
“Điều này thì ta tin tưởng.” Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìnđám người Giản Nhi rồi xoay người rời đi. Có thể nói lời này, vậy không có khảnăng đi tìm cái chết, lúc trước bị Ngô gia cự tuyệt cũng không tự tử, hiện tạilại càng không làm như thế. Đi được không bao xa, đã thấy Lệ Chi vội vàng chạytới đây: “Thiếu phu nhân, Tam gia thỉnh người đi qua.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Đã tìm được Ngô Nhị gia chưa?”
Lệ Chi gật đầu: “Tìm rồi, nhưng Ngô Nhị gia nói, thỉnhngười qua nói chuyện.”
Lâm Cẩn Dung liền suy nghĩ, có Lâm Thế Toàn ở cạnh, dùngười đến người đi, cũng không có gì phải cố kị, nàng thật muốn nhìn xem, NgôTương rốt cuộc muốn làm gì. Vừa mới cất bước, lại thấy Lệ Chi dẫn nàng tới conđường nhỏ đó. Nàng không khỏi bật cười, năm ấy, nàng cô đơn mà dẫn Lệ Chi tớiđây, trong lòng tràn đầy quẫn bách cùng chua xót, được một câu lời hay liền cảmkích nửa ngày, nay quang cảnh đã hoàn toàn khác biệt. Tuy rằng vận mệnh thật sựlàm cho người ta không thể nói rõ, nhưng tốt xấu là so với từ trước mạnh mẽ hơnrất nhiều.
Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407844/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.