🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khoan thứ một chút? Sự tình không rơi vào người nàng,làm sao nàng có thể cảm nhận sự đau khổ? Quả nhiên là đứng nói chuyện khôngthấy thắt lưng đau mà. Lục Vân vểnh vểnh lên khóe môi: “Vậy cầu tẩu đừng đitheo ta, để ta một mình được thanh tĩnh.” Nàng khinh miệt chỉ nước hồ tĩnh mịchtrước mặt: “Ở chỗ này một chút, ta vẫn còn ngại bẩn mà. Người khác lãng phí ta,ta cũng không thể lãng phí bản thân mình được.”
“Điều này thì ta tin tưởng.” Lâm Cẩn Dung đưa mắt nhìnđám người Giản Nhi rồi xoay người rời đi. Có thể nói lời này, vậy không có khảnăng đi tìm cái chết, lúc trước bị Ngô gia cự tuyệt cũng không tự tử, hiện tạilại càng không làm như thế. Đi được không bao xa, đã thấy Lệ Chi vội vàng chạytới đây: “Thiếu phu nhân, Tam gia thỉnh người đi qua.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Đã tìm được Ngô Nhị gia chưa?”
Lệ Chi gật đầu: “Tìm rồi, nhưng Ngô Nhị gia nói, thỉnhngười qua nói chuyện.”
Lâm Cẩn Dung liền suy nghĩ, có Lâm Thế Toàn ở cạnh, dùngười đến người đi, cũng không có gì phải cố kị, nàng thật muốn nhìn xem, NgôTương rốt cuộc muốn làm gì. Vừa mới cất bước, lại thấy Lệ Chi dẫn nàng tới conđường nhỏ đó. Nàng không khỏi bật cười, năm ấy, nàng cô đơn mà dẫn Lệ Chi tớiđây, trong lòng tràn đầy quẫn bách cùng chua xót, được một câu lời hay liền cảmkích nửa ngày, nay quang cảnh đã hoàn toàn khác biệt. Tuy rằng vận mệnh thật sựlàm cho người ta không thể nói rõ, nhưng tốt xấu là so với từ trước mạnh mẽ hơnrất nhiều.
Đang bật cười, Đô Đô béo tròn lúc la lúc lắc chạy tới,vây quanh Lâm Cẩn Dung lấy lòng vẫy đuôi, Lâm Cẩn Dung liền cười hỏi: “Đô Đô,Lưu Nhi cũng theo tới ư?”
“Uông! Uông!” Đô đô kêu hai tiếng, chạy về phía đằngtrước, chạy hai bước lại dừng lại nhìn Lâm Cẩn Dung, phảng phất giống như đangđợi nàng vậy, Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt thêm vài phần, nhịn không được cườinói: “Nhìn nó xem, thật là có nhân tính mà.”
Lâm Thế Toàn dắt tay Lưu Nhi đi tới, cười nói: “Nóđược nuôi nhiều năm, nếu chút nhân tính này không có vậy thì quá ngốc nghếchrồi.”
Lưu Nhi tránh khỏi tay Lâm Thế Toàn, chạy tới nắm chânváy Lâm Cẩn Dung, ngửa đầu ủy khuất nói: “Tứ tỷ tỷ, vừa rồi tỷ không mang ta đichơi cùng.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta có việc, mang theo muộikhông tiện, ngày khác ta sẽ mang muội tới Bình Tể tự chơi được không?”
Lưu Nhi chuyển sầu thành vui: “Không được nuốt lời a.”
“Nàng mà nuốt lời sẽ trở nên béo phì a.”Ngô Tương chắptay sau lưng, thong thả khoan thai, khóe môi hàm chứa tươi cười, chậm rãi đitới. Ánh nắng mùa đông đem hoa văn trúc diệp trên trường bào gấm ngân bạch củahắn nửa rõ nửa mờ, mặt mày có loại tùy ý không thể che giấu, nhìn Lâm Cẩn Dungnói: “Lục Nhị lang nhà muội đêm qua vui vẻ, khiến ta uống quá chén, hôm naythiếu chút nữa không thể rời giường, suýt nữa là xấu mặt.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Hắn cũng say, chưa bao giờthấy uống nhiều như vậy.”
Ngô Tương cũng cười: “Đã nhận được đồ chưa?”
Lâm Cẩn Dung chỉ rõ: “Vẫn còn thiếu một thứ.”
Ngô Tương liền hơi hơi nhíu mày: “Ở chỗ ta, ta đúng làmuốn hỏi muội, lúc trước không có cơ hội. . .”
Lâm Cẩn Dung liền đè thấp thanh âm: “Ngô Nhị ca muốnhỏi cái gì?”
Lâm Thế Toàn nhìn hai người liếc mắt một cái, khôngdấu vết dẫn Lưu Nhi đi đến một bên, nhưng cũng không đi xa, ngồi xổm xuống chỉvào từng cây cối trong vườn giúp Lưu Nhi nhận biết, bộ dạng vừa không muốn nghethấy, lại vừa giúp đỡ bọn họ đỡ ngại ngùng.
Ngô Tương nhỏ giọng nói: “Ta lúc trước đã đáp ứngmuội, thay muội ở Phủ châu làm hộ tịch, sai sót ngẫu nhiên trì hoãn chút thờigian, nhưng cuối cùng đã tới tay. Nhưng Dương Mạt cũng gửi về, là Tín châu. Tamuốn hỏi muội, muội rốt cục muốn chọn ở đâu?” Nói xong còn lặng lẽ nhìn huynhmuội Lâm Thế Toàn liếc mắt một cái.
Lâm Cẩn Dung đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn, cũnghiểu được hắn vì sao không chịu trực tiếp giao cho Lâm Thế Toàn, dù thế nàocũng phải cất giấu tự đưa cho nàng. Nàng nói với hắn thứ này để huynh muội LâmThế Toàn dùng đến, nhưng Lâm Thế Toàn giờ phút này nắm giữ mạch máu sinh ý cùngrất nhiều tiền tài của nàng, nếu nói cho Lâm Thế Toàn, ai biết Lâm Thế Toàn cótổn hại ý nguyện của nàng, lừa gạt nàng, chỉ làm điều có lợi cho hắn hay khôngđây?
Nàng cùng Lâm Thế Toàn giao tiếp đã lâu, nàng tintưởng Lâm Thế Toàn, cũng không muốn ép buộc huynh muội hắn cả đời, nhưng NgôTương không giống như thế, hắn mặc dù cùng Lâm Thế Toàn có tiếp xúc có kếtgiao, nhưng không thể so sánh với sự hiểu biết của nàng đối với Lâm Thế Toàn.Cho nên hành động này của Ngô Tương là vì tính toán cho nàng. Nếu chuyện nàychưa từng giấu giếm Lục Giam, Ngô Tương sẽ cố gắng cùng Lục Giam thương lượng,nhưng thấy nàng nói qua không thể nói cho những người khác biết, Ngô Tương chỉđành thương lượng với một mình nàng. Lâm Cẩn Dung cảm kích Ngô Tương săn sóc chuđáo, liền thật tình tha thứ cho hành động xem trộm thư lúc trước của hắn, cũngkhông muốn đuổi theo truy cứu nguyên nhân. Vừa suy nghĩ như vậy, trên mặt liềnbiểu lộ: “Ngô Nhị ca, đa tạ huynh.”
Dù nàng chưa nói rõ ràng, Ngô Tương cũng đã hiểu ra,vì thế mặt mày sáng lạn như hoa nở: “Muội không giận ta?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười lắc đầu: “Lần này thì không,thực sự không tức giận. Nhưng lần sau không được làm thế nữa.” Rồi duỗi tay ra:“Đưa cả hai thứ cho ta đi.”
Ngô Tương có chút ngây người, rốt cuộc vẫn từ tronglòng lấy ra hai phong thư: “Cầm lấy! Dù sao ta giữ lại cũng vô dụng.” Lại nóiđùa: “Biết muội chuộng người tài, nhưng muội đừng vụng trộm cầm bán cho ngườikhông thể làm chung nha, tương lai bọn họ sẽ gây phiền phức a.”
Lâm Cẩn Dung vẻ mặt nghiêm túc: “Ta là muốn đầu cơtrục lợi phòng loạn phỉ ác đồ, dựa vào điều này kiếm chút tiền tài, huynh cònchuyện gì nữa không?”
Ngô Tương bật cười: “Thôi, không nói với muội nữa, tađi đây.” Nói xong, cùng Lâm Thế Toàn từ xa vái chào, tiêu sái rời đi, có một cỗnhàn vân dã hạc tao nhã tự tại.
Lâm Cẩn Dung tâm hoa nộ phóng, nhanh như chớp đứng ởdưới gốc cây, xé hai phong thư ra, đem tên đăng ký và tình hình cụ thể tronghai bộ hộ tịch nhớ rõ ràng, cẩn thận thu vào trong lòng, chuẩn bị tìm cơ hộitiêu hủy, sau đó đi tới bên người Lâm Thế Toàn nói: “Tam ca, chúng ta trở về.”Đã thấy Lâm Thế Toàn hơi nhíu mày nhìn về phía cách đó không xa, nghe thấy nàngnói chuyện mới quay đầu nói: “Ta vừa mới nhìn thấy tiểu cô nhà muội, mang theovài người đứng ở nơi đó ngó qua, cũng không lại đây, chờ ta nhìn lại, nàng đãkhông còn ở đó.”
Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, nghĩ rằng lúc này người Lục Vânkhông muốn gặp nhất hẳn là Ngô Tương, cố ý né tránh đi, cũng không phải chuyệngì kỳ quái, liền nhân tiện nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Vừa đi, vừanhỏ giọng nói: “Tín châu, Phong huyện, Mục Vịnh, Mục Thanh, Mục Ngọc. Mục Vịnhlà ca ca, Mục Thanh cùng Mục Ngọc là muội muội, có thể trí nghiệp.”
Lâm Thế Toàn kinh ngạc nhìn nàng, nếu chỉ có hai ngườihắn và Lưu Nhi, vì sao lại phải có thêm hai muội muội? Lâm Cẩn Dung cũng khônggiải thích, chỉ cười nói: “Tương lai ta muốn phó thác Tam ca chiếu cố một nữtử, là người vô cùng quan trọng của ta, chỉ nguyện Tam ca có thể chăm sóc nànggiống như đối đãi với ta.”
Lâm Thế Toàn trịnh trọng gật đầu: “Là muội nhờ vả, tấtkhông cô phụ.” Cũng không đuổi theo hỏi nàng rốt cuộc là ai.
Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng cười nói: “Tam ca, chúng ta ởTín châu mở cửa hàng, vẫn là đừng để người bên ngoài biết được. Đồ cưới của tatuy rằng không ít, nhưng có đôi khi muốn sử dụng thật sự không tiện cho lắm.Huynh cũng biết, nữ tử sau khi gả đi luôn không dễ dàng. Có đôi khi muốn chongười nhà cao hứng, đối với bằng hữu ra tay hào phóng một chút, cũng phải nhìntrước ngó sau.”
Lâm Thế Toàn sớm biết nàng sống không dễ chịu, nhưngthấy nàng tươi cười đầy mặt, thần sắc thoải mái mà nói đến chuyện này, khôngkhỏi trong mắt trong lòng tràn đầy thương tiếc, là tiền của nàng, là đồ thuộcvề nàng, nàng thích làm gì thì cứ làm như thế. Hắn cũng không khuyên nhủ nàngphu thê là một, đừng giấu diếm Lục Giam linh tinh gì đó, đã từng bị phụ thânhắn vô tình vô nghĩa, hắn đã sớm từ bỏ một số suy nghĩ gọi là lẽ phải, làmngười làm việc đều phải có chuẩn tắc. Lập tức nhân tiện nói: “Ta sẽ giúp muội,nhưng nếu phải làm, thì nhất định phải làm cho tốt, đỡ đến khi tương lai lộ ra,đối với muội lại không tốt.”
Cả đời này, Lâm Thế Toàn tuyệt đối là trân bảo quantrọng nhất mà nàng tìm được, lúc nàng muốn mở trà tứ, làm việc này tình hìnhđặc biệt cần phải công khai thì lúc ấy khuyên nhủ nàng báo cho Lục Giam biết,cùng Lục Giam thương lượng, làm chuyện không tiện công khai, sẽ nhắc nhở nàngcẩn thận, đừng để lộ chân tướng. Biết việc, hiểu được sầu lo của nàng, toàn tâmvì nàng suy nghĩ, thân như huynh đệ, như tri kỷ. Thiện có thiện báo, dùng thậttình sẽ đổi lấy thật tình, đúng là sự thật. Lâm Cẩn Dung ánh mắt phát sáng nhìnLâm Thế Toàn, nghiêm túc gật đầu: “Tam ca ta sẽ ghi tạc trong lòng. Ngày khácchúng ta mới thương lượng chuyện mở cửa hàng này sau vậy.”
Huynh muội hai người hiểu ý tươi cười, bước ra bênngoài rồi nói lời từ biệt.
Lục Vân vài bước chuyển qua, mặt âm trầm, nhìn chằmchằm bóng dáng đám người Lâm Cẩn Dung, vẫn không nhúc nhích.
Giản Nhi lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người có lạnh haykhông?”
Lục Vân quay đầu nhìn nàng, không nói được một lời.
Giản Nhi bị nàng trừng mắt nhìn liền cúi đầu xuống,ngập ngừng nói: “Người ra ngoài đã lâu, chỉ sợ phu nhân sẽ sốt ruột. Nàng chỉcó một nữ nhi là người.”
Lục Vân lại nhìn nàng một lát, rồi nhẹ nhàng nở nụcười, nhấc cằm: “Đương nhiên, ta sao có thể để người ta vô duyên vô cớ chê cườiđây, đi, chúng ta trở về.”
Giản Nhi thấy Lục Vân cười cổ quái, không khỏi rùngmình một cái, há mồm muốn nói gì đó nhưng chung quy cũng không dám nói ra, thậtcẩn thận đi lên phía trước đỡ Lục Vân, đi theo nàng về phía trước.
Lục Vân ngẩng chiếc cằm xinh đẹp, cười tủm tỉm đi vàotrong đám người, vài nữ khách lúc trước tận mắt thấy nàng tức giận thốt nhiênrời đi đều cùng nàng chào hỏi: “A Vân vừa mới đi đâu mà vui vẻ như vậy?”
Lục Vân lạnh nhạt cười nói: “Vừa rồi có chút khôngkhoẻ, cho nên đi nghỉ ngơi, hiện tại đã đỡ nhiều rồi.” Trong lời nói cử chỉ lạikhôi phục vẻ lạnh nhạt đoan trang bình thường, mấy người thấy tình hình nhưvậy, cũng không hỏi nhiều thêm. Có người hảo tâm, cố ý cùng nàng nhàn thoạigiải sầu: “Muội về kịp rồi, lập tức sẽ xuất môn.”
Khi nói chuyện, lễ nhạc vang lên, cỗ kiệu của Lâm Thấtbị nâng lên, La thị khóc lóc ỉ ôi, mọi người như thủy triều ào ào tràn lên, LụcVân tao nhã hướng người bên cạnh gật đầu tiếp đón, rồi đi vài bước đuổi kịp LâmCẩn Dung, cười hỏi: “Tẩu tử có thấy ca ca của ta đâu không?”
Lâm Cẩn Dung đang muốn hộ tống đám người Đào thị rờikhỏi chính đường, nghe vậy quay đầu, thấy nàng cười đến mặt mày loan loan, hoàntoàn không còn bộ dáng phẫn nộ bi thương, không khỏi sinh ra vài phần nghi ngờ,lại vẫn đáp lời: “Ca ca muội vừa rồi vẫn đi theo hỗ trợ vài vị ca ca ở bên kia,nếu muội có việc tìm hắn thì ta sẽ sai người đi tìm.”
Lục Vân hướng nàng khoát tay: “Không vội.” Rồi dựa sátvào nàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tử, chúng ta tìm một chỗ khác trò chuyện. Ta nhậnlỗi với tẩu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.