Lâm Cẩn Dung ghé vào dưới đèn phát sầu. Chỉ vì vài thứkia lại vô thanh vô tức biến mất. Nàng nghĩ rằng, cho dù bị thất lạc trên đườngcũng đành thôi, nhưng có thể lặng yên không một tiếng động như vậy, thật sự làlàm cho người ta cực kỳ bất an. Rốt cuộc là Lục gia có lỗi? Hay là Ngô gia cósơ sót? “Nhị gia đã trở lại!” Quế Viên ở cửa thanh thúy hô mộttiếng, ngay sau đó Lục Giam tiến vào, mặt phiếm hoa đào, ánh mắt tỏa sáng, làbiểu hiện uống nhiều rượu. Lâm Cẩn Dung vội thu liễm tâm thần, tiến lên tiếp đónhắn: “Tại sao lại uống nhiều rượu rồi?” Lục Giam mỉm cười đỡ tay nàng nói: “Ngô Tương mangtheo người tới ồn ào, liền ngay cả lý do ta đã cưới thê nên uống thêm một chéncũng lấy ra dùng, ta sao có thể không uống?” Một mặt nói, một mặt ghé vào bêntai nàng thấp giọng nói: “Là ta không tốt, lại uống nhiều rồi.” Giữa trưa hắnhộ tống Lục lão ông thỉnh các quản sự ở các cửa hàng Lục gia ăn cơm uống rượu,đến buổi tối lại cùng đám người Ngô Tương uống rượu, thực sự là uống hơi nhiều. Hắn uống thế này cũng nằm trong dự kiến của nàng, LâmCẩn Dung trong lòng khoan khoái, xem nhẹ giọng nói và cử động vô cùng thânthiết của hắn, bộ dạng oán trách: “Nên để chàng đến thư phòng ngủ thôi! Thốihoắc.” “Ta không đi.”Thấy nàng làm ra vẻ ta đây, đôi mắt LụcGiam càng sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng không chịu chuyển dời, cũngkhông quay đầu lại nói: “Ta có thứ này muốn cho nàng xem. Đem thùng ta vừa mớimang về vào.” Đậu Nhi cùng Quế Viên vội vàng nâng vào, Lệ Chi cũngbưng bát canh giải rượu đến, cười nói: “Nhị gia trước uống canh giải rượu đi,Quế ma ma đã hâm nóng rồi.” Lục Giam theo lời uống hết, lại nghe lời Lâm Cẩn Dungan bài rửa mặt một phen, thay đổi quần áo ở nhà, rồi cho mọi người lui rangoài, kéo Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, mở thùng ra cho Lâm Cẩn Dung xem,chính là giấy thượng hạng và bút mực linh tinh gì đó, cũng có vài quyển sách cổđơn lẻ. Lục Giam lấy ra cho Lâm Cẩn Dung xem, nhất nhất kể lại với nàng là aiđưa, lại hỏi nàng có thích không, có thể chọn lựa, phảng phất giống như tiểuhài tử vậy. Lâm Cẩn Dung mỉm cười cự tuyệt: “Đều là bằng hữu tốttặng cho chàng, sao ta có thể lấy được? Ta sẽ nhớ kỹ cho chàng, ngày sau hoànlễ cho người ta.” Lục Giam thấy nàng không cần, hơi hơi có chút thấtvọng, lại từ bên trong lấy ra một hộp dán giấy niêm phong đưa tới trước mặtnàng: “Ngô Tương nhờ ta chuyển giao đưa cho nàng, là Dương Mạt đáp lễ.” Một mặtnói, một mặt hàm chứa tươi cười nhìn nàng, biểu tình nàng xem lễ vật của ta, tacũng phải nhìn người khác tặng gì cho nàng mới được. Hóa ra là thằng nhãi Ngô Tương này. Lâm Cẩn Dung tronglòng mới xem như an tâm, lấy trâm gài tóc nhẹ nhàng đâm vào lớp giấy niêmphong, là phấn son bột nước thập phần tinh xảo, đấu lạp, quạt tròn, khăn lụa,trà ngon, có hai tầng. Phía dưới có danh mục quà tặng, ngoài ra không còn gìkhác. Nàng biết thư còn nằm trong tay Ngô Tương, hắn nhờ Lục Giam mang đồ đến,nghĩ đến là nghe Ngô Lăng hỏi, mượn cơ hội nói cho mình yên tâm thôi. Dù đã yênlòng còn có chút cảm thấy Ngô Tương nhiều chuyện, sớm để Lâm Thế Toàn đưa tớikhông phải tốt hơn sao? Hắn xen vào làm cái gì? Vừa oán thầm, vừa mỉm cười chỉtừng món hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành có thích thứ nào không?” Lục Giam mang theo vài phần dáng điệu thơ ngây: “Tamuốn uống trà nàng pha.” Lâm Cẩn Dung chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hắn nhưvậy, nhất thời cảm thấy hắn mượn rượu giả điên. Im lặng một lát, cuối cùng ônnhu nói: “Hôm nay chàng uống nhiều rượu, đợi đến sinh thần chàng, ta sẽ pha tràcho chàng được không? Lúc này đêm đã khuya, sớm đi nghỉ ngơi thôi.” Lục Giam ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng một cái, liềnthả túi trà trong tay, nghe lời nằm xuống giường, mỉm cười hướng nàng vươn tay:“A Dung, lại đây.” Lâm Cẩn Dung nghĩ đêm qua hắn có hành vi kia, sợ hắnkhông nghe khuyên bảo, liền cúi đầu thu thập đồ đạc: “Chờ ta thu dọn xong đã.Đều là tâm ý của người khác, nếu sơ xuất là lỗi của chúng ta.” Lục Giam không nhắc lại, hé mắt thấy nàng làm việc,bất quá cảm thấy say rượu, dần dần trở nên lơ mơ. Lâm Cẩn Dung chậm rì rì thu dọn xong xuôi, đi qua xem,hắn sớm đã ngủ, trên trán, trên gáy đổ ra một tầng mồ hôi. Nàng cúi mắt đứng ởbên giường nhìn hắn, lúc hắn say rượu rất ngoan, mặc kệ uống nhiều uống ít thếnào, nàng chưa bao giờ từng thấy hắn làm ầm ĩ, nhiều nhất chỉ nói hơi nhiều hơnbình thường thôi, bằng không chính là im lặng ngồi hoặc là nằm, giờ phút nàyhắn cũng như thế, ngay cả ngủ cũng là nằm thẳng tắp. Bộ dạng của hắn thật sự đẹp mắt, cho dù hai mắt đãnhắm lại, im lặng ngủ bất động, dung mạo cũng thập phần hấp dẫn người khác,nàng sống hai kiếp, vốn chưa từng gặp qua nam tử nào tuấn tú hơn hắn, càngkhiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Từ trước thời điểm nàng còn ái mộhắn, nhìn thấy hắn thì lòng tràn đầy vui sướng không thể chuyển dời ánh mắt,thời điểm nàng hận hắn, mặc dù chán ghét hắn, hận không thể giết chết hắn,nhưng cũng không thể phủ nhận hắn rất tuấn tú. Nhưng chỉ là. . . . Cho dù hắn đẹp mắt, trong lòngnàng cũng không còn cảm thấy rung động như trước nữa. Đẹp thì đẹp, cũng chỉ đểngắm mà thôi. Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn trong chốc lát, rồi chuyển ánh mắt sangmột bên, cầm khăn nóng thay hắn lau mồ hôi. Chờ nàng thu thập xong nằm xuống, Lục Giam lại nhẹnhàng nghiêng người, ngăn nửa người nàng lại, gắt gao ôm thắt lưng nàng, môi ởtrên gáy nàng cọ qua cọ lại. Lâm Cẩn Dung động cũng không dám động, chỉ sợ sẽcàng khiến hắn bị kích thích, hắn lại luồn tay vào trong vạt áo nàng, gọi mộttiếng A Dung liền cảm thấy mỹ mãn rồi đi vào giấc ngủ. Lâm Cẩn Dung mở to mắt,mãi cho đến khi vạn lại câu tĩnh (vạn vật yên lặng) mới mơhồ thiu ngủ. Hôn sự của Lâm Thất là việc vui thứ tư của Lâm gia,phía dưới nàng qua nhiều năm nữa sẽ không có ai xuất giá, vì thế Lâm lão tháigia cùng Lâm lão thái thái đều thực coi trọng. Mặc dù so ra kém náo nhiệt phồnhoa hơn so với hôn lễ của Lâm Cẩn Dung, nhưng lại thập phần long trọng, đemthân thích bằng hữu đều nhồi vào chính đường. Lâm Cẩn Dung nay là khách nhân, cũng không cần nànglàm cái gì, nhiệm vụ chủ yếu là tới vô giúp vui. Hôm nay nàng không có tâm tưxem lễ, ánh mắt tìm kiếm trong đám khách nhân một hồi, không phát hiện ra NgôTương, không khỏi có chút thất vọng, nàng nghĩ đến hôm nay hắn chắc chắn sẽđến, lại mượn cơ hội tự mình đưa thư cho nàng. Trong suy nghĩ của nàng, hắn giữlại chậm chạp không đưa cho nàng, đơn giản chính là lo lắng sẽ rơi vào tayngười khác mà thôi. Đợi một hồi, đột nhiên nhớ tới, năm ấy ở kiếp trước,Ngô Tương cũng khoan thai đến chậm, lúc ấy nàng vì việc vặt ở Lục gia thập phầnbất khoái, đến đây lại do Đào thị cùng Lâm Tam lão gia vì chuyện Lâm Thận Chináo loạn một hồi, khóc lóc khiến mắt sưng đỏ không dám đi ra gặp khách, liềnmạo hiểm giá lạnh ngồi ở hoa viên. Sau đó xem như canh giờ không sai biệt lắm,bên ngoài tân khách rời đi, mới mang theo Lệ Chi đi ra, lại gặp hắn ở một conđường nhỏ ngoại viện. Hắn thấy nàng hai mắt sưng đỏ, liền dừng chân, nói bóngnói gió hỏi han một hồi, nàng mặc dù không chịu nói ra việc xấu trong nhà, lạinhịn không được chảy vài giọt lệ, hắn cũng không nói gì, im lặng đứng với nàngtrong chốc lát, sau đó an ủi nàng, đừng buồn khổ nhiều, cố gắng nuôi nấng Ninhnhi rồi sẽ có một người được ra ở riêng. Nhưng hôm nay, nghĩ đến hắn như cũ sẽ đến, đơn giảnchính là muộn một chút mà thôi, nhưng nàng cũng sẽ không tới chỗ con đường đógặp hắn. Lâm Cẩn Dung thấp giọng phân phó Lệ Chi: “Ngươi đi bênkia tìm Tam gia, nói với hắn, bảo hắn ở bên ngoài chờ Ngô Nhị gia, nói rằng,Dương gia thiếu phu nhân gửi cho ta một phong thư, không biết thất lạc đi đâu,Ngô Nhị gia có biết hay không?” Lệ Chi tuân lệnh, liền đi tìm Lâm Thế Toàn truyền tin,trong chốc lát trở về nói: “Tam gia đã đi rồi, bảo người cứ yên tâm.” Lâm CẩnDung liền buông lỏng tâm tư, chuyên tâm xem lễ và chiếu cố Lưu Nhi, rồi thấyLục Vân đột nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng đi sang một bên, Giản Nhi và vàinha hoàn khác giống như cái đuôi vội vã đuổi theo. Lâm Ngọc Trân đang cùng Kim gia phu nhân nói chuyện,ánh mắt thường thường đánh giá bên này, thấy thế liền khẩn trương, lại khôngdám để Kim gia phu nhân cùng những người khác chú ý, chỉ đành thấp giọng phânphó Phương ma ma một tiếng, bảo Lâm Cẩn Dung chạy nhanh đuổi theo nhìn xem thếnào. Lâm Cẩn Dung đành phải đem Lưu Nhi giao cho Đào thị,bảo Lệ Chi ở lại nơi đó chờ tin tức của Lâm Thế Toàn, sai Đậu Nhi đi hỏi thămLục Vân vừa mới xảy ra chuyện gì, rồi dẫn Anh Đào đuổi theo đi xem. Trong chínhđường nhiều khách nhân, nàng không tiện thể hiện rõ ràng, đi theo chủ tớ LụcVân vào chỗ sâu trong vườn, mới ba bước thành hai bước đuổi theo: “A Vân, muộimuốn đi đâu vậy?” Lục Vân không chịu dừng lại, cơ hồ là nghiến răng nói:“Không cần tẩu xen vào việc của người khác.” Lâm Cẩn Dung vốn cũng không muốn kích thích nàng,nhưng nhìn thấy bộ dáng nàng giương nanh múa vuốt, nhịn không được nói: “Thậtra ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không thể không làm. Ta mặckệ muội, muội cũng đừng quản ta a, chúng ta tự đi đường của mình.” Lục Vân bước chân dừng lại, quay đầu hung hăng trừngmắt nàng, muốn nói gì đó chung quy lại không thốt ra, nháy mắt đỏ đôi mắt, hunghăng quay đầu lại, vẫn cúi thấp đi về phía trước. Lâm Cẩn Dung cũng không quantâm nàng đi đâu, thủy chung bất khoái không nhanh không chậm đi theo phía sau.Lục Vân đi tới khối linh bích thạch lúc xưa Lục Luân làm rơi xuống hồ thì đứnglại, nhìn lá sen khô héo trong hồ mà ngẩn người. Lâm Cẩn Dung chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, hướngGiản Nhi và mấy nha hoàn liên tiếp nháy mắt, ý bảo bọn họ phải trông chừng, mộtkhi phát hiện không đúng phải nhanh ôm lấy người, khiến mấy người Giản Nhi khẩntrương vạn phần, tròng mắt cũng không dám chuyển động. Không bao lâu, Đậu Nhi đuổi tới, dán tại bên tai LâmCẩn Dung nhẹ giọng nói: “Vừa rồi có người cùng Đại tiểu thư nói giỡn, hỏi nàngthấy Kim gia bà tức thế nào. Lại có người nói, Kim gia Tri huyện đại nhân làmột người lùn.” Lâm Cẩn Dung không khỏi nhíu mày: “Là ai lắm miệng nhưvậy?” Tạm thời có nghị thân được hay không, người nói lời này quả thực chính làcó ý xấu muốn phá hỏng việc hôn nhân này. Đậu Nhi lộ ra vài phần khó xử: “Nô tỳ chưa kịp hỏithăm rõ ràng, chỉ biết là có chuyện như vậy thôi.” Lâm Ngọc Trân đắc tội nhiềungười, thật sự là không tiện khẳng định một ai. Lâm Cẩn Dung liền vẫy tay ý bảo Đậu Nhi lui ra, kéo áochoàng bước tới gần Lục Vân, chợt thấy Lục Vân xoay người lại, trên mặt đãkhông còn vẻ phẫn hận cùng ủy khuất, thay đổi biểu tình bình tĩnh nhìn nàngnói: “Tẩu tử biết tất cả đúng không? Vì sao không nói với ta?” Nàng như vậy nhìn như rất văn tĩnh đoan trang tao nhã,nhưng Lâm Cẩn Dung đã biết che giấu dưới biểu tình này là sự táo bạo cùng íchkỷ, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: “Những gì ta biết không thể nói là nhiều hơn muội.Loại sự tình này ta cũng không có cách nào, càng không thể xen vào. Chuyện tớibước này, ta chỉ có thể nói với muội, nên khoan thứ một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]