Lục Vân biểu hiện có chút khác thường, Lâm Cẩn Dunglui một bước, lại cười nói: “Người trong nhà, ai mà không có thời điểm tâm tìnhkhó chịu? Xin lỗi thì không cần, nếu về sau có lúc ta cũng không phân rõ phảitrái, thì thỉnh A Vân thông cảm cho ta là được rồi.” Lục Vân vẻ mặt thay đổi hai lần, cuối cùng đổi thànhbộ dạng cô đơn, cúi mắt thấp giọng nói: “Được rồi, ta vừa rồi vui mừng là giảvờ, trong lòng ta thập phần khó chịu, nhưng mà…” Nàng nghẹn ngào một chút, nhỏgiọng nói: “Tẩu tử, tẩu cũng biết ta ngày bé còn có vài bằng hữu, nay các nàngđều lấy chồng, ta cảm thấy ngượng ngùng, liền cùng các nàng đoạn tuyệt lui tới.Ta cũng không có bào tỷ muội có thể tâm sự, ta chỉ có tẩu, nếu tẩu không thathứ cho ta, ta…” Lâm Cẩn Dung còn chưa trả lời, Đào thị liền nhẹ nhàngđẩy nàng: “Đều đi đi. Một chốc một lát cũng chưa đi ngay được.” Bất luận nhưthế nào, hai người nên quan tâm nhau, nếu Lục Vân chủ động chuẩn bị cây thang,Lâm Cẩn Dung nên bước xuống. Lục Vân trong mắt hàm chứa giọt lệ, cảm kích nhìn Đàothị: “Đa tạ Tam cữu mẫu săn sóc ta.” Đào thị quan tâm nhìn qua Lâm Ngọc Trân rahiệu, mỉm cười ý bảo hai người đi về phía sân viện của mình, lại phân phó Bìnhthị định đi theo: “Con không cần hầu hạ, mệt mỏi một ngày rồi, đi xuống nghỉđi.” “Vâng, bà bà.” Bình thị cùng Đào thị hành lễ, ôn hòahướng Lâm Cẩn Dung cười cười, im lặng dẫn dắt nha hoàn ma ma rời đi. Lâm Cẩn Dung đánh giá quan hệ giữa hai người, khôngtính là thân thiết, nhưng cũng hòa thuận, vì thế thực vừa lòng, không khỏi thầmnghĩ Lâm Tam lão gia cũng có thời điểm tinh mắt. Giây lát tới viện của Đào thị, Hạ Diệp dâng trà lên,Lục Vân đón nhận, tự mình rót chén đầu tiên cho Đào thị, chén thứ hai cho LâmCẩn Dung, trong suốt thi lễ: “Tẩu tử, lúc trước đều là ta không phải, trăm ngànlần đừng cùng ta so đo.” Nàng làm được, Lâm Cẩn Dung đương nhiên tiếp nhậnđược, liền mỉm cười đỡ nàng: “Vẫn là câu nói kia, cứ để nó trôi qua, thông cảmlẫn nhau.” Lục Vân ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, thật cẩnthận nịnh hót Đào thị vài câu, Đào thị xem như đã ngồi đủ, liền tìm cớ đứngdậy, để hai người thoải mái nói chuyện. Đợi Đào thị đi ra ngoài, Lục Vân cóchút đăm chiêu: “Tam cữu mẫu hiện nay thay đổi rất nhiều, so với từ trước càngbiết săn sóc, suy nghĩ cho người khác hơn. Hoàn toàn không giống như mẫu thân.” Lâm Cẩn Dung dù thế nào cũng không ngốc đến mức cùngnữ nhi nói xấu thân mẫu, hàm chứa tươi cười có lệ hai câu, chờ Lục Vân chuyểnnhập chính đề. Nàng thấy, nguyên nhân có thể khiến Lục Vân trước sau biến hóanhư thế, ước chừng chính là chuyện nàng thấy mình cùng Ngô Tương nói chuyện,muốn tỏ vẻ hoặc là muốn hỏi gì đó. Tiếc rằng nàng đợi hồi lâu, cũng không thấy Lục Vânnhắc tới nửa điểm, ngược lại là lời nói khẩn thiết năn nỉ nàng, cầu tình LâmNgọc Trân, lại nhờ nàng hỗ trợ hỏi thăm tình huống cụ thể của Kim gia. Sau đónói bản thân hối hận, không nên giận dỗi người nhà, nói đến nói đi, nước mắtliên liên, khóc lóc nức nở, Lâm Cẩn Dung đành phải tiến lên an ủi nàng, Lục Vânlập tức gục vào trong lòng nàng, nước mắt thấm ướt vạt áo nàng. Tình cảnh nàythật đáng thương, ngay cả bọn nha hoàn đều vang lên tiếng thổn thức. Lâm Cẩn Dung nếu giao hảo với đám người Lục Vân, Tốngthị, thì nên thuận theo an ủi, tỏ vẻ đồng tình, tỏ vẻ bản thân mềm lòng hiềnlành. Nhưng trong trường hợp này nàng lại phát hiện, lòng của nàng cực kỳ cứngrắn, mặc dù nàng muốn giả bộ căn bản không thể rơi một giọt lệ. Cho nên nàngrất nhanh liền kéo Lục Vân ra, lệnh bọn nha hoàn mang nước tới cho Lục Vân rửamặt chải đầu, rồi lại nói: “Nếu muội thật sự không muốn, ta sẽ nói với Nhị cathỉnh hắn nói với lão thái gia, nhưng muội cũng biết, loại chuyện này khôngphải tiểu bối như chúng ta có thể làm chủ.” Lục Vân mới ghé vào trong lòng nàng chỉ một lát, đã bịkéo đứng lên, làm như thập phần thẹn thùng, đành dùng tay áo che mặt thấp giọngnức nở. Lâm Cẩn Dung kiên nhẫn vạch tay áo của nàng ra, cầm khăn nóng lau mặtcho nàng: “Đừng khóc, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nếu để người khácnhìn thấy lại bị đàm tiếu, tuy rằng không sợ nhưng cũng khá phiền.” Lục Vân nhu thuận ngẩng mặt để Lâm Cẩn Dung săn sóc,đợi đến khi nghe thấy có người tới thông truyền, nói là phải đi về, Lục Vân mớigắt gao túm tay Lâm Cẩn Dung, cúi đầu, điềm đạm đáng yêu cùng nàng bước ra cửa.Tới nhị môn, đám người Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, Lục Giam, Lục Thiệu đã chờ ở bênngoài, đang cùng mọi người Lâm gia cáo từ. Thấy hai người thân mật như thế,thần sắc ai nấy đều khác biệt. Trên đường đi không nói chuyện, trở về Lục phủ, mớicùng Lục lão phu nhân thỉnh an, không kịp nhàn thoại, còn có quản sự ma ma tớitìm Lâm Cẩn Dung đáp lời, Lâm Cẩn Dung liền cùng Lục lão phu nhân cáo lỗi, rờiđi trước xử lý công việc sự vụ, đến tận thời gian thắp đèn mới được thanh nhàn. Về phòng Lục Giam còn chưa trở lại, Lâm Cẩn Dung imlặng ngồi một lát, ra lệnh Lệ Chi đi đóng cửa, đem hai phong thư giấu trongngười ra đọc. Lúc này mới phát hiện, ước chừng là do Lục Vân ở trong lòng nàngkhóc lóc khiến hai phong thư đều bị nhăn nhúm. Lại đọc một hồi, đem địa điểm,tên lặp lại nhấm nuốt mấy lần, tin tưởng nhớ kỹ không còn sai lầm, mới đặt thưvào lò sưởi. Mắt thấy hai phong thư nhảy nhót trong đống lửa, tranggiấy trở nên đỏ hồng, rồi hóa thành tro, Lâm Cẩn Dung trong lòng cũng thả lỏng,cầm que cời than đem giấy bụi đánh tan, đem mấy khối than bạc thả vào đó. Cảmthấy trong phòng có chút mùi lạ, liền đứng dậy cầm một khối bách hợp hương đặtvào lư hương, rồi đẩy cửa sổ ra cho bay bớt mùi. Vừa mới đẩy cửa sổ ra, chợt nghe Lệ Chi ở bên ngoàithanh thúy nói: “Nhị gia đã về rồi?” Ngay sau đó Lục Giam tiến vào, Lâm Cẩn Dung tiến lêntiếp nhận áo choàng của hắn, cười nói: “Từ đâu về vậy?” “Tổ phụ quyết ý muốn cùng Kim gia kết thân, mẫu thâncũng không có ý kiến gì, vừa mới khuyên A Vân vài câu.” Lục Giam ánh mắt ởtrong phòng quét một vòng, nói: “Lạnh như thế, tại sao còn đem cửa sổ mở ra?” Lúc này trong phòng mùi giấy đốt còn chưa tan, hươngbách hợp chưa tỏa ra, Lâm Cẩn Dung trong lòng có vài phần chột dạ, cười nói: “Bọnhọ vừa đốt hương mới, ta thấy quá mức ngọt ngấy, chậu than lại cháy sạch, cóchút ủ dột, cho nên mở cửa sổ để hít thở không khí. Nếu chàng cảm thấy lạnh, tasẽ đóng vào.” Lục Giam không nói gì, chỉ ngồi xuống tháp, Quế Viêntiến lên thay hắn cởi hài, lại đổi miên hài đi trong nhà. Lâm Cẩn Dung thấy hắnkhông nói lời nào, đành ý bảo Lệ Chi đóng cửa sổ, tay Lệ Chi mới chạm vào đó,chợt nghe Lục Giam nói: “Nếu thấy không thoải mái, thì để hít thở không khí mộtchút.” Lệ Chi biết Lâm Cẩn Dung đốt thư, tuy rằng không biếtđó là cái gì, nhưng cũng hiểu được chuyện này đang gạt Lục Giam, trong lòng bấtan, quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, ngẫu nhiên lại chạm phải tầm mắt LụcGiam, liền thản nhiên cười, tự tại nói: “Nhị gia mới từ bên ngoài trở về, có muốnuống bát canh nóng để đuổi bớt hàn khí? Quế ma ma đã hâm nóng một ngày, lúc nàythật vừa vặn.” Quế ma ma không có chuyện gì khác, liền dựa theo an bài của LâmCẩn Dung, mỗi ngày ôm một tiểu hỏa lò, chuyên tâm chủ định hầm thuốc bổ, nửanăm qua, tay nghề đột nhiên tăng tiến, nấu mấy món này có thể nói là mỹ vị. Lục Giam tầm mắt từ gương mặt Lệ Chi chuyển tới LâmCẩn Dung, biểu tình có cũng được mà không có cũng không sao nói: “A Dung có cầnuống một bát không?” Lâm Cẩn Dung theo bản năng thấy hắn đêm nay có chútkhác thường, liền hàm chứa cười nói: “Ta mới uống qua.” Lục Giam gật gật đầu, ý bảo Lệ Chi: “Vậy cầm một báttới.” Lệ Chi mang khuôn mặt tươi cười đi xuống, chưa từng liếc mắt Lâm Cẩn Dungthêm một lần nào nữa. Lục Giam nói: “A Dung, nàng đứng ở đó làm cái gì? Lạiđây ngồi cạnh ta.” Lâm Cẩn Dung đi đến ngồi xuống bên người hắn, thử nói:“Mẫn Hành trong lòng không thoải mái sao? A Vân tất nhiên khóc lóc náo loạnđúng không? Hôm nay ở nhà mẹ đẻ khi nàng nghe người ta chê cười Kim Thừa Cấp làngười lùn, tức giận bỏ chạy đứng hồi lâu trong vườn, ta khuyên cũng không được.Sau đó lại ở trong lòng ta khóc một hồi, cầu ta nói với chàng cầu tình với tổphụ.” “Đã muộn, tổ phụ từ hôm qua biết được việc này, thậpphần tâm động. Sáng nay cũng đã phái người đi hỏi thăm tình huống Kim gia, lúcnày đã lên đường rồi. Trừ phi là Kim gia quả nhiên không chịu nổi, nếu khôngviệc này không thể cứu vãn. Nhưng theo người bên ngoài hỏi thăm tin tức, Kimgia phu nhân chính là nổi danh trinh tiết, gia phong lại nghiêm cẩn, cũng rấtgiàu có.” Lục Giam cúi mắt, cầm que cời than trong chậu than, nhẹ nhàng lật lậtvài cái. Than bị đẩy ra, phía dưới có một lớp giấy bụi ướcchừng to bằng ngón cái, Lâm Cẩn Dung ngồi ngay ngắn bất động, ngữ khí bình tĩnhchi cực: “Vậy không còn cách nào khác.” “Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh làm chủ, trong nhàkhông thiếu ăn, không thiếu mặc, cũng sẽ không lấy nữ nhân đi đổi tiền đồ, tómlại là khá tốt, là bất đắc dĩ, mới có thể đưa ra quyết định này, tổ phụ đã rấtthận trọng. A Vân tuổi không còn nhỏ, không nên nháo thêm.” Lục Giam đem quecời than gẩy vài cái vào lớp giấy bụi kia, lại nhẹ nhàng đánh tan, lớp giấy bụinày nhanh chóng vụn ra không còn chút gì. Hương bách hợp dâng lên, trong phòng dần dần chìmtrong mùi hương thản nhiên ngọt ngào, Lâm Cẩn Dung đứng dậy: “Cửa sổ mở ra, giólạnh hoàn toàn thổi vào lưng, lạnh quá, vẫn nên đóng cửa lại.” Lục Giam cũng không ngăn cản nàng, chỉ nhìn chằm chằmchậu than kia. Lệ Chi bưng canh tiến vào, thấy thế vội đánh mắt vềphía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung tiến lên tiếp nhận, đưa qua cho Lục Giam: “Thừadịp nóng uống đi.” Lục Giam giương mắt nhìn mắt nàng, tay cầm tay nàng,mang theo vài phần ngả ngớn nói: “Nàng đút cho ta.” Lệ Chi vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu lui ra ngoài, nửa đườngđụng vào Quế Viên đưa nước ấm tới, vội vàng ngăn Quế Viên lại, rồi nhẹ nhàngđóng cửa. Lâm Cẩn Dung mím môi cười, thổi một thìa canh, đưa tớibên miệng Lục Giam. Lục Giam uống một ngụm, thìa thứ hai lại không uống, mà lànhìn nàng thấp giọng nói: “Nàng dùng miệng đút cho ta.” Lâm Cẩn Dung mặt trở nên nóng bừng. Chuyện thân mậtkhăng khít như vậy, ngay cả kiếp trước bọn họ cũng chưa từng làm, nói gì tớikiếp này? Lục Giam cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Lâm Cẩn Dung khẽmím môi, nhỏ giọng nói: “Ta không làm đâu, mắc cỡ chết người.” Lục Giam khẽ nhếch môi cười nhẹ, tiếp nhận bát và thìatrong tay Lâm Cẩn Dung, cúi đầu uống một hớp lớn, cầm bát đặt ở một bên, gắtgao ôm nàng, cúi đầu xuống. Lâm Cẩn Dung mắt thấy hắn cách nàng càng ngày cànggần, trong lòng biết không tránh khỏi, đơn giản nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờđợi. Hồi lâu không thấy gì, trợn mắt nhìn lên, Lục Giam đang cúi xuống nhìnnàng, hai tròng mắt tối tăm như đầm sâu không thấy đáy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]