Phương Trúc liên tiếp bị cuốn vào loại chuyện này, rõràng biết chủ tử kiêng kị cái gì, biết đi sai một bước sẽ là vạn kiếp bất phục,sao dám trả lời linh tinh? Không khỏi dò xét nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, hy vọngcó thể nhận được ám chỉ gì đó.
Lâm Cẩn Dung hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi cẩnthận suy nghĩ, không thể không có một căn do nào được. Ngũ gia là người phúchậu, ngươi đừng giấu giếm hắn.”
Phương Trúc hiểu ý, liền thập phần cẩn thận nói: “HồiNgũ gia, năm gần đây thì không có. Duy chỉ có một chuyện, rất nhiều năm trước,ta còn hầu hạ bên người Đại phu nhân, lúc đó vẫn chưa đi Giang Nam, có mộtngày, Đại phu nhân sai ma ma này cắm một bình hoa sen cho người nhưng nàng tatay chân vụng về, huých phải đồ vật gì đó trong phòng của Đại phu nhân. Khi đóĐại phu nhân tâm tình phá lệ không tốt, liền bảo ta vả miệng nàng mấy cái, nàngkêu oan, Đại phu nhân liền sai ta tha nàng xuống quỳ hai canh giờ để thị chúng.Sợ là vì điều này chăng?”Đừng vội nói căn do nào, mặc dù không có cũng phải tìmcái cớ, biến thành việc báo thù bình thường, nàng mới có thể tiếp tục giả ngốc.
Nếu chỉ vì việc nhỏ nhặt này mà trả thù nàng, đẩy nàngvào chỗ chết, còn mất nhiều năm mới động thủ, thật khiến người ta chê cười. Rõràng là có ẩn tình khác, nhưng Lục Luân biết có hỏi thêm cũng không được gì,không khỏi thất vọng, tiếp đón Lâm Cẩn Dung: “Nhị tẩu, chúng ta đi ra ngoàiđược không?”
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, cùng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407833/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.