Chỉ một câu này, đã thành công khiến Lâm Ngọc Trâncùng Lục Vân tâm nhảy nhót, mẫu tử hai người dù tức giận cũng không dám nhìnLục lão ông, chỉ sợ hắn tiếp theo sẽ nói gì đó khiến hai người bộc phát.
May mắn Lục lão ông chỉ nói là: “Ta chỉ có một tôn nữnhư con, cũng là đích tôn nữ, là hòn ngọc quý trên tay, ta vẫn mong con có thểyên vui cả đời, mọi chuyện thuận ý. Nhưng thiên chức của nữ tử là phụng dưỡngcông công bà bà, giúp phu quân dạy con, để ý gia vụ, bắt đầu từ ngày mai, consẽ giúp đỡ hai vị tẩu tử, học quản gia, tương lai gả đi cũng sẽ thành thạohơn.”
Nếu Lục Vân có thể đi theo quản gia, không khỏi lạicàng có thêm hiền danh, Lâm Ngọc Trân vui mừng chi cực, lại còn giả ý chối từ:“Công công, như vậy không tốt lắm?”
Lục lão ông thản nhiên nói: “Ta nói tốt là được rồi.”Lại ôn hòa phân phó Lục Vân: “Tương lai con gả ra ngoài, ca ca và tẩu tử củacon là xương sống của con, chính là chỗ dựa của con, nên tôn kính các tẩu tử,học tập sở trường của các nàng.”
Lục Vân cẩn thận đáp ứng, biết đây là muốn nhắc nhởnàng, trừ bỏ tôn kính Lâm Cẩn Dung ra, còn không được bất kính với Lã thị.
Lục lão ông lúc này mới nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:“Nhị thẩm nương của các con sẽ đến ở nhà cũ mấy ngày. Từ nay về sau, thê tử củaNhị lang sẽ vất vả nhiều hơn. Người trẻ tuổi không sợ chịu khổ, khố phòng bênkia con làm rất tốt, việc mua sắm con cũng nên nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407834/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.