Vì để tiện tìm người, nha hoàn ma ma các phòng cácviện đều tập trung ở một chỗ, không được ra ngoài. Lục Luân mang theo gia đinh,giơ cây đuốc tìm tòi chung quanh. Từ sau giữa trưa đến bây giờ, từ phương bắchồ sen lục soát đến phía nam, dĩ nhiên đã qua vài canh giờ, hắn đúng là nửađiểm ủ rũ đều không có, vẫn hưng phấn bừng bừng. Xa xa nhìn thấy Lục Thiệu lại đây, hắn cũng không cósuy nghĩ gì khác, bước nhanh tiếp đón rồi nói: “Ca ca là tới hỗ trợ sao?” Lục Thiệu thần sắc phức tạp nhìn hắn. Lục Luân mạc danh kỳ diệu sờ sờ mặt, cười ngây ngônói: “Ca ca nhìn cái gì a? Có phải trên mặt ta dính bùn đất không?” Lục Thiệu khe khẽ thở dài: “Không cần tìm, đã tìm đượcngười rồi.” Lục Luân ngạc nhiên nói: “Di, huynh tìm được ở đâuvậy? Ta tìm nửa ngày không thấy mà huynh lại tìm ra a?” “Ngay tại bên trong hồ sen.” Lục Thiệu không muốn cùnghắn nhiều lời, chỉ mệt mỏi phân phó mọi người: “Thu dọn rồi tản đi.” “Làm sao có thể? Ta cũng tìm trong hồ sen vài lần.Nàng ta trốn thế nào vậy?” Lục Luân quấn quít lấy hắn: “Ta đi xem xét xem, taphải hỏi đến cùng nàng ta tránh thoát thế nào, còn có nàng vì sao phải hạingười a.” Lục Thiệu nói: “Không cần, nàng đã chết rồi.” Hắntrọng điểm cường điệu: “Là chết chìm trong hoa sen, ngay gần nhà thủy tạ, cómột chỗ kín, vừa vặn có thể giấu người, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Đại kháilà tránh né các ngươi, ở đáy nước nín thở quá lâu mà chết rồi.” Vì chứng minhlời mình nói, hai gia đinh đi theo hắn cũng gật đầu, “Thật sự là không thểtưởng được, ai lại nghĩ có người trốn ở đó chứ?” Chỗ đó hắn cũng qua lại xem xét vài lần, căn bản làkhông nhìn thấy người nào mà. Lục Luân hồ nghi nhìn chằm chằm Lục Thiệu, LụcThiệu đối diện với ánh mắt trong trẻo của hắn lại có chút chột dạ, cố gắng trấnđịnh cười cười, khen ngợi hắn: “Ngũ đệ trưởng thành a, có thể giúp việc trongnhà rồi.” “Bất quá là chút việc vặt mà thôi.” Lục Luân miễncưỡng cười: “Ta vẫn muốn nhìn xem thế nào.” Lục Thiệu xoay người bước đi: “Đệ không sợ ban đêm gặpác mộng sao?” Lục Luân là lần đầu tiên nhìn thấy người chết. Dù lágan của hắn lớn, hắn cũng chỉ cố gắng chống đỡ mới không thay đổi sắc mặt. Từsài phòng có thi thể ra, hắn liền cho hạ nhân lui xuống, thấp giọng hỏi LụcThiệu: “Ca ca, đây là có chuyện gì?” Lục Thiệu quay đầu nhìn hắn, vân đạm phong khinh: “Cáigì?” Lục Luân nhíu mày, có chút tức giận nói: “Ta khôngphải kẻ ngốc.” Lục Thiệu cũng nhíu mày, nghiêm khắc nhìn hắn: “Đệmuốn nói cái gì?!” “Tuy rằng ta cái gì cũng không nói, nhưng ta khôngphải kẻ ngốc.” Lục Luân yên lặng nhìn Lục Thiệu trong chốc lát, rồi xoay ngườirời đi. Lục Thiệu im lặng đứng một lát, sau đó chuyển thân đitới sân viện của Tống thị. Trong viện của Tống thị chung quanh đèn đuốc chiếusáng, cũng là tĩnh lặng như bình thường. Bên ngoài sân không có một bóng người,hắn đi tới trước cửa, mới thấ Lã thị gắt gao vò khăn tay, giống như chim sợ cànhcong nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Tiếu ma ma nàng…” Lục Thiệu sờ sờ đầu vai nàng, vẻ mặt méo mó, Lã thịliền im lặng tránh đường. Lục Thiệu đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tống thị cùng LụcKiến Trung mặt đối mặt ngồi đó, thần sắc đều thập phần khó coi. Thấy hắn tiếnvào, Lục Kiến Trung chỉa chỉa ghế trước mặt, khàn khàn cổ họng nói: “Đều thuthập tốt chưa?” “Tốt rồi.” Lục Thiệu ngồi xuống, muốn nói gì đó nhưnglại không thốt nên lời. Hồi lâu, Lục Kiến Trung mới nói: “Mẫu thân con muốn đếnnhà cũ ở mấy ngày, từ nay trở đi mấy đứa Tam đệ sẽ đi Thái Minh phủ, con chờbọn họ đi rồi thì dẫn người đi thu dọn nhà cũ một chút.” Tống thị nước mắt trào ra mãnh liệt, còn chưa kịp phátra thanh âm bi thương, Lục Kiến Trung liền phiền chán nói: “Khóc cái gì màkhóc? Ngu xuẩn! Ngay cả việc này cũng không làm được, không có bản sự thì thucái đuôi cho tốt, giả bộ làm Thần Toán Tử làm gì?” Trong giọng nói của hắn mangtheo phiền chán cùng phẫn hận nói không nên lời, ánh mắt hung ác nham hiểm,hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ đáng thương bất lực lúc trước bị Lục lão ôngchỉ vào mũi mắng chửi. Vốn là kế hoạch thiên y vô phùng, ai có thể nghĩ rằngnàng xui xẻo như thế? Trùng hợp để Lục Luân nghịch ngợm gây sự, người thì lớnmà không có đầu óc phá vỡ? Nhưng cũng chính nhờ chuyện này, làm cho nàng hoàntoàn hiểu thấu thái độ của Lục lão ông, quả nhiên là bảo bối, chạm vào cũngkhông thể được. Vô luận có bao nhiêu không cam lòng, sự thật đã là như vậy,Tống thị cũng không dám mở miệng biện bạch, chỉ nói: “Đại Lang, thời điểm con bánTiếu ma ma đi, thì chọn một nhà tốt cho nàng, cũng không uổng nàng theo tanhiều năm.” Lục Kiến Trung nâng mắt nhìn Lục Thiệu, nhếch miệng,trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Lục Thiệu hiểu ý, rũ mắt xuống “Ân” mộttiếng thấp hầu như không thể nghe thấy. (lão này định giếtngười diệt khẩu >. Lục Kiến Trung nhìn ánh nến, âm thầm cắn chặt răng:“Bắt đầu từ hôm nay, mang theo cái đuôi làm người đi.” … Dưới sự trợ giúp của canh an thần, Lâm Cẩn Dung quảnhiên ngủ ngon một đêm. Vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người có thêm nhiều sứclực, nàng nửa khép mắt, nhẹ nhàng lười biếng vặn thắt lưng, tay vừa mới vươnra, đã bị người bắt được, Lục Giam ở bên tai nàng nhẹ giọng cười nói: “Đã thứcchưa? Thật sự là ngủ ngon mà.” Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nhìn hắn cười: “Giờ nào rồi?” Lục Giam thấy thần sắc của nàng tốt hơn nhiều, vẻ mệtmỏi cũng phai nhạt, tâm tình cũng trở nên khoan khoái, vì thế không trả lời,chỉ trêu chọc: “Thái dương đều chiếu vào trong phòng rồi.” Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, mành trúc trước cửađược cuộn lên một nửa, bệ cửa sổ bị ánh ban mai chiếu rọi rực rỡ, ngoài cửa sổhai ba đóa hoa hồng đang nở rộ theo gió lay động, sắc hoa hồng nhạt bị ánh mặttrời phủ một tầng vàng rực. Chỉ cách qua một lớp cửa sổ, nàng có thể cảm nhậnđược bên ngoài gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời sáng lạn thoải mái thích ý. Nàngchậm rãi ngồi dậy: “Ta chưa bao giờ thức dậy trễ như vậy. Lệ Chi cũng không gọita.” Lục Giam thả sách: “Dùng canh an thần là như vậy. Tađã nói qua với mẫu thân, chuyện của khố phòng cũng có Hồ ma ma để ý, nàng khôngcần quan tâm.” Lâm Cẩn Dung cười cười: “Không biết Phương Trúc đãtỉnh chưa? Đã tìm được người kia chưa?” Lục Giam thu liễm tươi cười: “Phương Trúc tỉnh lại lúcnửa đêm, nhưng nàng cái gì cũng không biết, chỉ nói tranh chấp với một vàingười, trong lòng phiền muộn, đến nhà thuỷ tạ giải sầu, mệt mỏi liền ngủ quên.Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được có động tĩnh, mới mở mắt ra, đã bị ngườidùng khăn tay bịt miệng, sau đó không biết gì nữa. Chắc hẳn là dùng mê dược. Vềphần người kia… Là ma ma quản sự vườn hoa ở đó, dĩ nhiên đã chết, sáng hôm naysẽ đưa ra ngoài. Tiếu ma ma cũng sinh bệnh, nghĩ đến cũng là phải bán đi.” Lâm Cẩn Dung rời giường, để Lệ Chi hầu hạ nàng rửamặt: “Mạng người thật là không đáng giá.” Cũng không biết đám người Tống thịchờ cơ hội này bao lâu, bất quá nói vậy, mặc dù Phương Trúc không đến nhà thuỷtạ, các nàng cũng sẽ tạo ra một cơ hội khác. “Người tính không bằng trời tính.” Lục Giam chờ nàngrửa mặt chải đầu xong, mới nói tiếp: “Ngày mai mấy người Lục đệ sẽ khởi hành điThái Minh phủ, ngay sau đó Nhị thẩm nương sẽ đến ở nhà cũ một thời gian, đạikhái nàng sẽ mệt mỏi nhiều hơn.” Nếu Tống thị rời khỏi đây, tuyệt đại bộ phậngia vụ sẽ do Lâm Cẩn Dung gánh vác, đây là khẳng định. Lâm Cẩn Dung cười, cúi đầu tìm trang sức trong hộp,tìm hồi lâu, mới lấy ra châu sai hình hoa mai nạm vàng mà Dương Mạt tặng, đangmuốn đưa cho Lệ Chi, Lục Giam liền đi qua tiếp nhận, giúp nàng nhẹ nhàng cắmlên búi tóc: “Ta có thứ này muốn đưa cho nàng xem.” Lệ Chi biết ý, lập tức mỉm cười lui ra ngoài: “Nô tỳđi chuẩn bị cơm canh cho Nhị thiếu phu nhân.” Lục Giam lúc này mới lấy ra một tập giấy tờ từ hà baotùy thân, hàm chứa tươi cười đưa cho Lâm Cẩn Dung: “Nhìn xem, đây là tổ phụđưa, ở Thái Minh phủ.” Lâm Cẩn Dung tiếp nhận nhìn qua, là một cửa hàng bánhạt châu, nghĩ đến Lục lão ông ở Thái Minh phủ phồn hoa an trí một gian hàngnhư vậy, cũng không phải là một cửa hàng nhỏ không kiếm ra tiền, lợi nhuận tấtnhiên khá nhiều. Lâm Cẩn Dung một bên cảm khái năm đó bản thân chưa từng thấythứ này, một bên như cũ cẩn thận gấp lại trả lại cho Lục Giam: “Đây là tâm ýcủa tổ phụ.” Cũng là để bồi thường. Lục Giam nhẹ nhàng đẩy qua: “Nàng giữ cho ta đi.” Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đây là tổ phụ đưa cho chàng,nghĩ đến hắn đã sớm lo lắng chu toàn, sinh ý cũng không muốn để chàng làm lụngvất vả, chỉ còn chờ thu tiền lãi là tốt rồi, chàng cứ cầm trong tay, làm việccũng tiện hơn.” Lục Giam nâng mặt của nàng lên, chống lại ánh mắtnàng, thấp giọng nói: “A Dung, nàng là thê tử của ta, nàng thay ta cất giữ,thời điểm ta muốn dùng đến lại hỏi nàng thì có gì khác nhau.” Lâm Cẩn Dung nhìn hắn như vậy, mình không cầm lấy ướcchừng là không buông tay, liền gật đầu: “Vậy ta tạm thời giữ cho chàng.” Tronglòng lại có chủ ý, nếu không cần nàng làm lụng vất vả cũng đành thôi, nếu muốnnàng làm lụng vất vả nàng không thể không thu chút phí, không thể không côngđược. Lục Giam quả nhiên buông tay, hàm chứa tươi cười cấtxấp giấy tờ kia vào hộp trang sức của nàng. Phu thê hai người dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng LụcGiam thương lượng: “Ta đi nhìn xem Phương Trúc. Mấy ngày trước ta đã nói quavới nàng, giữ hay không giữ nàng lại thì phải chờ chàng trở về, hỏi ý chàng rồimới quyết định sau. Nói vậy hôm nay nàng sẽ hỏi ta, Mẫn Hành là thấy thế nào?”Đây là con cờ Lâm Ngọc Trân đặt ở nơi này, muốn giữ lại hay không, nàng thìkhông sao cả, chỉ cần xem ý tứ của hắn thế nào. Lục Giam giương mắt nhìn nàng: “Ta lúc trước nghe nóinàng ta tỉnh, liền tới thăm, dĩ nhiên đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta rồi. Tanghĩ, để nàng ta lưu lại, hỗ trợ nàng một tay cũng tốt. Chắc hẳn, cùng một sailầm nàng ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.” Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nếungày sau nàng ta không theo ý nàng, nàng cứ tùy thời mà đuổi người đi, không cầnhỏi lại ý tứ của ta.” Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười: “MẫnHành nói gì thì cứ quyết định như vậy.” Nàng tính toán hồi lâu, cuối cùng ởtrong khốn cảnh người trước hết vươn tay viện trợ Phương Trúc, khiến PhươngTrúc cảm kích nhất chính là Lục Giam, mà cũng không phải là nàng. Phương Trúc còn không có tinh thần gì, được trượng phu Lưu Ngũ giúp đỡ bước rahành lễ với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ý bảo Lệ Chi cùng Quế Viên tiến lên ngănlại, để nàng nằm đáp lời, trước an ủi nàng một hồi, lại thưởng một quan tiền,bảo nàng an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày trở về làm việc. Phương Trúc hàm chứa lệ cảm tạ, lại nhân cơ hội biểulộ lòng trung thành: “Thiếu phu nhân, lời nói không bằng hành động, nô tỳ khôngdám nói nhiều, người chỉ nhìn sau này là được. Người và Nhị gia đều là ngườiphúc hậu, nô tỳ nếu là… thì sẽ là lang tâm cẩu phế.” Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Được, ta chờ xem về sauthế nào.” Chợt nghe bên ngoài trượng phu Lưu Ngũ của Phương Trúccười làm lành nói: “Ngũ gia sao lại tới nơi này?” Lục Luân nói: “Ta có hai câu nói muốn hỏi Phương Trúc.Di, Nhị tẩu đã ở nơi này rồi sao?” Lâm Cẩn Dung liền ngữ khí vui vẻ cùng hắn chào hỏi:“Ngũ đệ đến có việc gì?” Phương Trúc không khỏi đứng dậy hành lễ đáp tạ ân cứumạng của Lục Luân, Lục Luân cách qua lớp mành nói: “Ngươi bị bệnh, không cần đalễ, ta cũng không tiến vào, chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi ngày thường có thù hằn gìvới ma ma kia không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]