Vì để tiện tìm người, nha hoàn ma ma các phòng cácviện đều tập trung ở một chỗ, không được ra ngoài. Lục Luân mang theo gia đinh,giơ cây đuốc tìm tòi chung quanh. Từ sau giữa trưa đến bây giờ, từ phương bắchồ sen lục soát đến phía nam, dĩ nhiên đã qua vài canh giờ, hắn đúng là nửađiểm ủ rũ đều không có, vẫn hưng phấn bừng bừng.
Xa xa nhìn thấy Lục Thiệu lại đây, hắn cũng không cósuy nghĩ gì khác, bước nhanh tiếp đón rồi nói: “Ca ca là tới hỗ trợ sao?”
Lục Thiệu thần sắc phức tạp nhìn hắn.
Lục Luân mạc danh kỳ diệu sờ sờ mặt, cười ngây ngônói: “Ca ca nhìn cái gì a? Có phải trên mặt ta dính bùn đất không?”
Lục Thiệu khe khẽ thở dài: “Không cần tìm, đã tìm đượcngười rồi.”
Lục Luân ngạc nhiên nói: “Di, huynh tìm được ở đâuvậy? Ta tìm nửa ngày không thấy mà huynh lại tìm ra a?”
“Ngay tại bên trong hồ sen.” Lục Thiệu không muốn cùnghắn nhiều lời, chỉ mệt mỏi phân phó mọi người: “Thu dọn rồi tản đi.”
“Làm sao có thể? Ta cũng tìm trong hồ sen vài lần.Nàng ta trốn thế nào vậy?” Lục Luân quấn quít lấy hắn: “Ta đi xem xét xem, taphải hỏi đến cùng nàng ta tránh thoát thế nào, còn có nàng vì sao phải hạingười a.”
Lục Thiệu nói: “Không cần, nàng đã chết rồi.” Hắntrọng điểm cường điệu: “Là chết chìm trong hoa sen, ngay gần nhà thủy tạ, cómột chỗ kín, vừa vặn có thể giấu người, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Đại kháilà tránh né các ngươi, ở đáy nước nín thở quá lâu mà chết rồi.” Vì chứng minhlời mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407832/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.