Tống thị sắc mặt không thay đổi, đoan đoan chính chínhquỳ xuống: “Thỉnh công công dạy bảo.” Chuyện ngày hôm nay chứng cớ đều khôngcó, nàng nghĩ rằng Lục lão ông chỉ có thể suy đoán, mà không có chứng cớ! !Không có chứng cớ sẽ không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục. Đây khôngphải là điều hắn để ý nhất sao? Vô lý sao có thể khiến cho người ta phục đây?
Lục Kiến Trung vội đi theo quỳ xuống, dập đầu một cái,khóc rống trào nước mắt: “Phụ thân, con đây là làm sai cái gì? Lão nhân giangười không nói, con thực không rõ.”
Thấy hai người đều quỳ xuống, Lục Thiệu cùng Lã thịsao có thể đứng yên? Không khỏi cũng quỳ xuống, nằm úp mặt dưới đất không dámngẩng đầu, Lã thị đã từng bị cảnh cáo, không chịu nổi trấn áp như vậy, cũng nhẹnhàng khóc nức nở theo.
Lục lão ông quan sát bốn người, khinh khẽ cười cười:“Tốt, các ngươi mới là người một nhà!”
Lời này nói ra trầm trọng, cũng đâm vào tim của LụcKiến Trung, hắn lê đến trước mặt Lục lão ông, ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồnói: “Phụ thân, người nói lời này khiến tâm tính thiện lương của con đau lòng,hận không thể đi tìm cái chết để chứng tỏ trong sạch.”
Lục lão ông cúi lông mi, thản nhiên nói: “Nếu ngươi cứnhư vậy, ta chỉ sợ cũng hận không thể để ngươi đi chết cho trong sạch!”
Lục Kiến Trung nghe vậy, áp lực khóc rống lên, khócđược vài tiếng, không thể thở nổi, đúng là muốn chết ngất vậy. Tống thị vội điđến bên cạnh hắn, đỡ lấy hắn, dùng sức xoa ngực, cũng đi theo khóc lóc: “Chàngđừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407831/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.