🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lệ Chi sáng sớm vừa dậy liền phát hiện mí mắt đangnhảy, bên trái nhảy bên phải nhảy, máy mắt trái là phát tài máy mắt phảilà tai họa, hai bên thay phiên nhảy là tình huống gì đây? Nàng phiền chán kéokéo mí mắt, giữ một lúc, không để nó nhảy tiếp.
Quế Viên nhìn thấy, buồn cười nói: “Ngươi làm cái gìvậy?”
Lệ Chi trong lòng nặng trịch, lo lắng cùng trầm trọngnói không nên lời, mặc kệ Quế Viên, chỉ hơi hơi ngửa đầu, đứng ở dưới rèm vẫnkhông nhúc nhích.
Quế Viên bĩu môi, xoay người tránh ra. Cửa viện vangnhỏ một tiếng, Trương ma ma cười nói: “Phương ma ma ngươi tới.”
Lệ Chi lập tức mở mắt, cười chào hỏi với Phương Trúc:“Hôm nay sao đến sớm như vậy?”
Phương Trúc trên trán đổ một tầng mồ hôi, không đáplời của nàng, trực tiếp bước lên bậc thang: “Lệ Chi, thiếu phu nhân đã dậychưa?”
Lệ Chi bất động thanh sắc đánh giá nàng, cười nói:“Dậy rồi, làm sao vậy?”
Tay của Phương Trúc lập tức nắm mành, vừa muốn đi vàobên trong, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, lui ra phía sau từng bước, cầu khẩnLệ Chi: “Thỉnh muội muội thay ta đi vào nói với thiếu phu nhân, ta có chuyệnquan trọng muốn bẩm báo.”
Lệ Chi vội vàng đi vào, Lâm Cẩn Dung ngồi ở trên tháp,chạm phải ánh mắt nàng, liền chậm rãi gật đầu. Lệ Chi đi qua vén mành lên ý bảoPhương Trúc đi vào, còn mình thì canh giữ ở cửa.
Phương Trúc bước nhanh tiến vào, quỳ gối trước mặt LâmCẩn Dung: “Thiếu phu nhân cứu ta!”
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Đây là làm sao vậy?”
Phương Trúc run run môi, đem chuyện đêm qua nhanh nóimột lần: “Đêm qua nô tỳ cũng không dám ngủ, trời vừa sáng đã chạy tới đây,nhưng đến chỗ nhị môn, phòng thêu thùa đã xảy ra chuyện! Mấy kiện xiêm y tứkinh giảo la của lão thái gia cùng lão thái thái và mấy kiện vải khác bị cắnhỏng rồi!” Lời còn chưa dứt, đã là khóc không thành tiếng.
Lâm Cẩn Dung thật lâu sau không nói gì.
Phương Trúc tâm vẫn trầm dưới đáy.
Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Trước đứng lên đi.Chuyện này thật đúng là phiền toái, ngươi có vẻ nói không rõ ràng.”
Phương Trúc nước mắt lưng tròng nói: “Vâng, nô tỳ cảgan, chuyện này chỉ sợ là hướng về phía người.”
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Ngươi là người của ta,xảy ra chuyện ta không thể mặc kệ ngươi.”
Phương Trúc hơi kiên định một chút, Lâm Cẩn Dung lạinói: “Nhưng mà, nếu ta cái gì cũng không biết, vậy xem như ta muốn giúp ngươicũng giúp không được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ có chi tiết nào khả nghi haykhông?”
Nếu có chi tiết, vậy đó là trước khi nàng đến phòngthêu thùa đã đến sân viện của Lâm Ngọc Trân. Nhưng có thể nói ra hay không?
Mà nói ra thế nào? Mồ hôi trên trán Phương Trúc cònchưa khô, lại đổ ra thêm một tầng mồ hôi nữa, Lâm Cẩn Dung cũng không vội, chờnàng tự mình suy nghĩ.
Lệ Chi tiến vào: “Thiếu phu nhân, Sa ma ma đến đây.”
Sớm như vậy Sa ma ma đã xuất hiện ở trong này thì cóchuyện tốt gì chứ? Phương Trúc vội nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ…”
Lâm Cẩn Dung cũng đã đứng lên, cười tủm tỉm đón Sa mama vào: “Ma ma sớm như vậy? Uống chén trà không?”
Sa ma ma lại cười nói: “Trà không uống, có chuyện lãothái thái bảo Phương Trúc lập tức đi qua nói.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Chuyện gì?”
Sa ma ma cũng không gạt nàng: “Phòng thêu thùa xảy rachuyện phiền toái, xiêm y của lão thái gia cùng lão thái thái, còn có nhiềukiện vải khác đều bị chuột cắn hỏng. Người cũng biết đó là chỗ nào, ngày thườngvì phòng tránh sâu bọ chuột, ngay cả cửa sổ khe hở đều nhỏ hơn các phòng hơn,lại càng không nhắc tới hạ nhân luôn tinh tế mỗi ngày kết thúc công việc đềuthu dọn đồ vào trong rương. Mọi người ở phòng thêu thùa đều nói bản thân khôngcó thất trách.” Rồi nhìn Phương Trúc liếc mắt một cái, “Nhưng thật ra đêm hômqua có người nhìn thấy Phương Trúc một mình một người đến phòng thêu thùa, nghenói lúc trước chìa khóa ở phòng thêu thùa cũng là Phương Trúc thay người cầm?Việc này vô luận như thế nào đều phải mang nàng qua hỏi rõ ràng.”
Vậy nếu nói không rõ ràng thì sao? Nếu người ta khôngcho nàng cơ hội nói rõ ràng thì sao? Chuyện thần tiên đánh nhau, cho tới bâygiờ đều là tao ương của tiểu quỷ. Phương Trúc trên người lạnh lẽo: “Thiếu phunhân, chìa khóa của nô tỳ hôm qua đã giao cho Huệ ma ma…”
Lâm Cẩn Dung bình tĩnh ngừng lời nàng: “Ngươi trướchết đi cùng Sa ma ma đi, lão thái thái nhân từ, sẽ không oan uổng ngươi. Sau đóta cũng qua đó.”
Sa ma ma liền cười: “Phương Trúc, đừng làm khó ta.”
Phương Trúc trong lòng nhảy nhót, nơm nớp lo sợ theoSa ma ma rời đi.
Lệ Chi đi ra ngoài, uy nghiêm nhìn bọn nha hoàn đứngbên ngoài khe khẽ thủ thỉ quát lớn nói: “Loạn cái gì! Hoảng cái gì! Đều đi làmviệc đi!”
Mọi người đều im lặng, tản ra bốn phía. Lâm Cẩn Dungcố ý ngồi thêm một lát mới đứng dậy chuẩn bị đi Vinh Cảnh cư, phân phó Lệ Chi:“Cứ làm theo thương lượng lúc đầu của chúng ta.”
Lệ Chi liền hỏi nàng: “Có muốn đi nói với Đại phu nhânmột tiếng không?”
Lâm Cẩn Dung hỏi lại: “Ngươi nghĩ rằng nàng chưa biếtsao?”
Lâm Cẩn Dung đi tới bên ngoài Vinh Cảnh cư, chỉ ngheĐồ thị ô ô nức nở kể ra: “Ngươi làm sao có thể phá hoại như vậy? Ta không phảichỉ đánh ngươi một bạt tai thôi sao? Ngươi lại hại ta đến thế. Cái khác khôngnói tới, nhưng đó là quần áo của lão thái gia và lão thái thái, may đi may lạithì chỉ là việc nhỏ, nhưng kiện vải kia thật hiếm có, bảo ta lấy từ đâu để đềnbù đây?!”
Phương Trúc thê thê thảm thảm lặp lại: “Tam phu nhânnô tỳ thật sự là oan uổng. Nô tỳ làm sao có lá gan lớn như vậy?”
Đồ thị quát lớn: “Ngươi còn dám nói sạo! Ai tin ngươigặp phải chuyện ma quỷ kia? Nhiều người nhìn thấy ngươi đi vào lại đi ra, lénlút, Từ ma ma căn bản không có tìm ngươi, đêm hôm khuya khoắt ngươi đến phòngthêu thùa làm cái gì?”
Lâm Ngọc Trân nói: “Tam đệ muội, còn chưa rõ ràng, saomuội đã định tội vội vàng? Nhân chứng vật chứng đều phải đầy đủ, người ta chỉnhìn thấy nàng đi ở bên ngoài, cũng không ai thấy nàng vào nhà. Hôm qua tất cảmọi người thấy nàng đem chìa khóa giao cho Huệ ma ma, cũng có thể nói là Huệ mama làm mà?”
Huệ ma ma vội hô tô một tiếng: “Phu nhân, nô tỳ oanuổng! Nô tỳ vì sao phải làm loại chuyện này a? Nói không thông mà!”
Đồ thị ủy khuất nói: “Đại tẩu, Huệ ma ma làm sao muốnhại ta a? Chìa khóa tuy đã giao, nhưng ở trong tay nàng nhiều ngày, chẳng lẽkhông thể làm chút trò vặt vãnh sao? Ta biết có người hận không thể xem ta xấumặt, muốn ta xấu mặt cũng đành thôi, dù sao ta ngày thường cũng không thiếuchuyện bị xấu mặt, cớ gì phải phá hỏng quần áo của lão thái gia cùng lão tháithái? Tẩu cũng không cần phải gấp, nếu trong sạch thì thể nào chả nói rõ.”
Lời này ý tứ hàm xúc quá mạnh mẽ, Lâm Ngọc Trân tứcgiận đến cười lạnh: “Đúng vậy, tất cả mọi người không thể gặp điều tốt, thìmuội là kẻ đáng thương nhất, muội là người đáng để người khác đố kỵ nhật. Muộiquản lý phòng thêu thùa, chính là quản kim sơn ngân hải đây mà. Muội muốn mắngai a, ta không sợ muội đâu!”
Đồ thị liền khóc: “Đại tẩu thật không nói đạo lý, luônkhi dễ người khác! Tẩu đã nói như vậy, thật ra ta lại muốn hỏi tẩu, Phương Trúclà người của ai? Hôm qua nàng có phải từ trong phòng của tẩu rồi mới đến phòngthêu thùa đúng không?”
Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Ý tứ này của muội, chẳnglẽ là do ta sai sử nàng?”
Đồ thị nói: “Ta cũng không nói như vậy.”
Tống thị thật sự vô cùng hiểu biết hai người này, chỉnhẹ nhàng trêu chọc, hai người sẽ tự động lao vào cắn nhau. Lâm Cẩn Dung cảmthán một hồi, lặng yên không một tiếng động đi vào, đứng ở phía sau Lâm NgọcTrân. Lục lão phu nhân nhìn nàng một cái, không nói chuyện, tiếp tục cúi mí mắtnghe các nhi tức cãi nhau.
Tống thị thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, liền bắt đầu baphải: “Đều bớt tranh cãi đi. Mặc kệ là ai, nghĩ đến cũng không phải là cố ý,chính là không cẩn thận đã quên đóng cửa, để cho chuột chạy vào mà thôi. Cũnglà vận khí không tốt.”
Đồ thị từ lúc Lâm Cẩn Dung vào, lại càng đỏ mắt, cănbản không chịu từ bỏ ý đồ: “Mấy thứ đó đều được đặt trong rương ta đã dặn dòcác nàng thu dọn cho tốt, nếu không có gì đó, sao có thể dễ dàng bị cắn hỏng?Có phải vậy không Từ ma ma? Ngươi mỗi ngày đều là người cuối cùng rời đi, kiểmtra thấy mọi thứ chu toàn mới tự tay đóng cửa, đúng vậy không ? !” Giờ phút nàyđối với nàng mà nói, phẫn nộ ủy khuất đều có, nhưng so sánh với việc ai hạinàng cũng không phải quá trọng yếu, chuyện mấu chốt nhất là chứng minh nàng bịngười ta hại, xuất hiện sai lầm lớn như vậy không phải do nàng cùng thủ hạ gâyra.
Từ ma ma đứng ở một bên, giống như tượng đất bồ tát,bất động không nói lời nào, lúc này bị điểm danh, mới không thể không lêntiếng: “Nô tỳ là người cuối cùng đóng cửa.”
Đồ thị lại nói: “Cửa sổ có dấu vết bị chọc thủngkhông, không có chìa khóa căn bản là không vào được, có phải vậy hay không?”
Từ ma ma rất khó xử, trả lời không phải hay phải đềukhông được, đành phải đáp: “Nô tỳ dù có gan lớn bằng trời, cũng không dám làmchuyện này.”
Đồ thị nói: “Đương nhiên không phải ngươi, ngươi làmnhiều năm như vậy, được lão thái thái tín nhiệm, ai chẳng biết cách làm ngườicủa ngươi? Chìa khóa này tổng cộng cũng chỉ có vài người chạm qua, sớm nhất làNhị tẩu sau đó chính là Nhị chất tức, kế tiếp chính là ta, ta không có lý do gìhại chính ta đi?”
Tống thị cúi mắt không nói, Lã thị thấp khụ một tiếng,thật cẩn thận nói: “Tam thẩm nương, bà bà ta nàng cũng sẽ không…”
Đồ thị nói: “Ta cũng không phải là nói bà bà ngươi.”Vậy chỉ còn lại có một người, đó là Lâm Cẩn Dung.
Trước tiên là nói về Lâm Ngọc Trân, lúc này lại ám chỉLâm Cẩn Dung, dù sao cô chất hai người đều là một, chính là coi nàng là cáiđinh trong mắt.
Lục lão phu nhân lúc này mới hỏi Lâm Cẩn Dung: “ADung, người này là thủ hạ của con, hiện tại mọi người đều thấy đêm qua nàng mộtmình đến phòng thêu thùa, nàng lại không tìm thấy nhân chứng, con nói hai câuđi.”
Lâm Cẩn Dung thanh thanh cổ họng, nói: “Phát sinhchuyện như vậy, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được. Nhưng nếu nóiPhương Trúc dụng tâm hiểm ác thì ta không thể tin được. Tranh cãi ầm ĩ cũngkhông có tác dụng, ta càng nghĩ, muốn tìm ra chân tướng, tốt nhất vẫn phải điềutra.”
Lời này rất hợp với lòng của Tống thị, ầm ỹ cũng đã ầmỹ, nháo cũng đã nháo loạn, kế tiếp nên định tội Phương Trúc. Nàng thập phần ổntrọng nói: “Đúng, vốn chỉ là mấy kiện vải, chúng ta ai cũng không thiếu quầnáo, nháo loạn như vậy thật sự tổn thương hòa khí, biện pháp thỏa đáng nhấtchính là điều tra.”
Lục lão phu nhân tiếp lời: “Nhị tức, chuyện này conmuốn điều tra?”
Tống thị đang muốn mở miệng, Lâm Cẩn Dung lại nói: “Tổmẫu, tôn tức thấy người điều tra chuyện này nên là người không có một chút liênquan mới phải, Nhị thẩm nương không thích hợp.”
Tống thị đột nhiên biến sắc: “Nhị chất tức, con có ýtứ gì?”
Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang vạch trần: “Bởi vìvừa rồi Tam thẩm nương nói, chúng ta đều đã từng cầm chìa khóa. Cho nên tốtnhất vẫn để tổ mẫu điều tra.”
Tống thị cười lạnh một tiếng: “Như vậy tốt nhất.” Ai điềutra cũng đều giống nhau thôi, nếu nàng đã dám làm, sẽ làm thật chu toàn. Tộidanh của Phương Trúc coi như xác định rồi! Không câu nệ có kéo theo Lâm CẩnDung cùng Lâm Ngọc Trân hay không, dù sao thân phận của Phương Trúc đại biểucho cả hai người, lấy tính cách của Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị kia, thế cục nàylà không giải được. Lâm Cẩn Dung cũng mơ tưởng thoát được có liên quan.
Lục lão phu nhân hít hơi: “Quần áo hỏng là việc nhỏ,nhưng vì bên tai thanh tịnh, đành để lão bà tử ta liều mạng.”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Kỳ thật, tôn tức vừa vặn biếtmột chi tiết thú vị. Nói cho mọi người nghe một chút, để xem xem là kỳ quái haylà không kỳ quái?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.