🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục lão phu nhân lập tức liền hiểu được ý tứ của LâmCẩn Dung: “Vừa vặn hôm nay ta nhàn rỗi vô sự, cũng muốn ra ngoài đi lại mộtchút để giãn gân cốt, ta đi cùng với con.”
Lâm Cẩn Dung vui mừng cười mị mắt, giúp đỡ lão tháithái, chậm rì rì hướng tới sân viện của Đồ thị. Lục lão phu nhân một đường đitrước, một đường chỉ cho nàng xem, nhà thuỷ tạ kia được kiến tạo vào năm nào,trong đó hoa sơn trà quý báu lại mất công gieo trồng ra sao. Cơ hội như vậy rấtít, Lâm Cẩn Dung dùng mọi công phu, tận tâm hết sức hầu hạ lão thái thái, nóinăng chọc cho bà vui mừng, khéo léo dẫn dắt để bà nói chuyện, dừng ở trong mắtngười bên ngoài, tổ tôn hai người chính là hoà thuận vui tươi, mọi vẻ hài hòa.
Đồ thị nhận được tin tức, ngồi ở phía trước cửa sổ vẻmặt im lặng. Lục Tam lão gia thật sự sợ nàng sẽ làm gì đó, nhân tiện nói: “Sứckhỏe nàng không tốt, nếu không ta đi nói với lão thái gia, thỉnh hắn thu hồimệnh lệnh đã ban ra, để thê tử của Nhị lang quản lý phòng thêu thùa, vẫn giốngnhư từ trước, cũng không có gì không tốt.”
Đồ thị nghe vậy, hô một chút nhảy lên mắng: “Chàngliền ước gì ta và chàng giống nhau mỗi ngày đều ngốc ở trong phòng này, chỉmuốn thấy ta không nhận được điều gì tốt đúng không?” Sau đó ngồi ở trước bàntrang điểm, hung hăng chải tóc, cố ý không thoa chút phấn son, cứ để mặt mộcvàng võ đi tiếp Lục lão phu nhân.
Đối với việc nàng cố ý giả bộ yếu ớt, Lục lão phu nhânlàm như không thấy, chỉ cười nói: “Đã khỏe hơn chưa? Đã sớm muốn tới thăm con,tiếc rằng trên người vẫn khó chịu, liền kéo dài tới hôm nay.”
Đồ thị khẽ nói: “Cũng đỡ hơn rồi.” Sau đó đôi mắt nónglòng đặt ở trên người Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung cười, tiến lên hành lễ: “Biết Tam thẩmnương đã khỏe, ta cũng yên tâm.”
Đồ thị hư hư lên tiếng: “Ngô.” Nàng vốn tưởng rằng LâmCẩn Dung cầu Lục lão phu nhân đi cùng, đó là vì muốn đem việc ở phòng thêu thùagiao cho nàng, muốn cùng nàng giữ quan hệ tốt, tất nhiên sẽ làm đủ cấp bậc lễnghĩa với nàng, sẽ nói ra vài câu lời hay. Ai ngờ Lâm Cẩn Dung nói lời này, sauđókhông nhiều lời nữa, quy củ đứng ở phía sau Lục lão phu nhân, hầu hạ Lục lãophu nhân.
Đồ thị chỉ đành lên tinh thần, cười nói: “Nhi tức bịcảm nắng đã sớm khỏe lại, chỉ là trên trán lần này ngã có chút nặng, thườngthường bị choáng váng, hơn nữa mấy ngày kia vẫn còn vết bầm tím, thật sự quákhó coi, không dám xuất môn. Làm phiền bà bà quan tâm.”
Lục lão phu nhân tiếp lời: “Vốn ta muốn đáp ứng ý tứcủa thê tử Nhị lang, nhìn xem con đã khỏe lại chưa, cũng tiện giao việc ở phòngthêu thùa. Nếu con chưa khỏe ta sẽ nói với công công của con, để hắn thu hồilời nói kia, cho con tĩnh dưỡng, được không? Dù sao thê tử Nhị lang tuổi trẻ,để nàng vất vả chút cũng không có trở ngại gì.”
Đồ thị vội nói: “Nhi tức tuy rằng thường thường bịchoáng váng, nhưng không ảnh hưởng đến công việc.” Ngã cũng đã ngã, khóc cũngđã khóc, đau cũng đã đau, xấu cũng lộ ra hết rồi, nếu chút lợi nhỏ nhặt khônggiành lấy, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao? Trong tay có chút quyền lợi, tốtxấu cũng sẽ không bị ai dám xem thường quá mức.
Lục lão phu nhân cười thầm: “Suy nghĩ không bằng hànhđộng, Sa ma ma, ngươi đi một chuyến, giúp đỡ Tam phu nhân tiếp nhận công việc ởphòng thêu thùa.”
Sa ma ma liền cười hì hì đi ra, hướng tới Đồ thị hànhlễ: “Tam phu nhân, thỉnh.”
Đồ thị cũng liền ỡm ờ đứng dậy, Sa ma ma lại nói: “Phunhân có muốn trang điểm một chút không?”
Đồ thị lúc này mới cáo lỗi, vội vã chạy đi vào ngồitrước bàn trang điểm thoa chút son phấn, trở ra liền phấn mặt hàm xuân, nét mặttoả sáng. Lục lão phu nhân khẽ thở dài một hơi nhìn về phía Lục Tam lão giađang cẩn thận pha trà cho mình: “Lão Tam, không cần bận rộn, lại đây mẫu tửchúng ta tâm sự vài câu.”
Lục Tam lão gia vội qua ngồi, cẩn thận phụng bồi lãomẫu.
Lâm Cẩn Dung cùng Đồ thị ra sân, hai người đều thuliễm tươi cười trên mặt, để Sa ma ma cùng nha hoàn ma ma đi ở giữa.
Từ ma ma đã sớm nhận được tin tức, cùng Phương Trúcgọi tất cả người đến, sổ sách cùng với vải vóc, chuẩn bị mọi việc nhẹ nhàngkhoan khoái, chỉ đợi hai người vừa đến, sẽ có thể bàn giao công việc. Đồ thịmọi cách làm ra vẻ, nói: “Cần gì xem sổ sách, chẳng lẽ thê tử của Nhị lang còncó thể hại ta hay sao? Cần gì phải kiểm tra vải vóc, cũng không phải là ít.”
Lâm Cẩn Dung trên mặt đang cười, nửa điểm không kháchkhí: “Tiền tài trong tay, xuất môn cũng cần phải kiểm tra. Tam thẩm nương vẫnnên kiểm kê rõ ràng, bằng không qua đi ta cũng không chịu trách nhiệm gì đâu.”
Đồ thị nghe nàng nói, trong lòng không thoải mái, Sama ma cùng Từ ma ma đều khuyên nhủ: “Là đạo lý này, từ trước đến nay đều nhưthế. Thời điểm lúc trước Nhị thiếu phu nhân tiếp nhận phòng thêu thùa trong tayNhị phu nhân, cũng là kiểm kê thật sự rõ ràng, Nhị phu nhân cũng thấy thập phầnhữu lý.”
Đồ thị lúc này mới “miễn cưỡng” đứng dậy, lần lượtkiểm kê một lần, lại là kiểm kê thập phần rõ ràng, đầu tiên là xem xét xiêm ymay bằng vải tứ kinh giảo la cho phu thê Lục lão ông, kế tiếp ngay cả vải lẻtàn tuyến đều nhìn qua một lần, gập lại mở ra ép buộc hơn phân nửa ngày, mọingười không thể ăn cơm trưa, cứ bắt đi theo nàng phụng bồi bên cạnh. Lâm CẩnDung cũng không gấp, đang cầm trà ngồi vào chỗ của mình, tùy ý để Đồ thị épbuộc, đợi cho nàng xong xuôi, mới thỉnh Sa ma ma làm người chứng kiến, đem mọiviệc chuyển giao xong.
Tống thị được tin tức, thản nhiên giũa móng tay nói:“Có núi để dựa vào có khác.”
Tiếu ma ma nói: “Phu nhân, nàng gần đây gây ầm ỹ khálớn, ỷ vào có chỗ dựa, càng ngày càng kiêu ngạo. Hiện giờ mới tiếp nhận vàingày, đã muốn sửa chữa đám người Mạnh ma ma, này không phải đánh vào mặt ngườisao?”
Tống thị mắng: “Mạnh ma ma ngu xuẩn! Cứ chờ xem, xemtiểu Lâm thị (ý chỉ Lâm Cẩn Dung, còn đại Lâm thịchắc mọi người cũng đoán ra… Lâm Ngọc Trân á ^^) muốnlàm gì, bức đến cuối cùng lại mang theo người trực tiếp nháo loạn hai lão, mộtlần nháo đủ nháo lớn không phải tốt hơn sao? Nàng chưa chi đã chạy đến chỗ ta,làm cho ta không thể không đi một chuyến, tiểu Lâm thị nếu thu tay, chẳng phảilà có ý tưởng gì khác sao.” Đương thời i buổi rối loạn, nếu nàng giả bộ khôngbiết, không phải càng có vẻ rắp tâm hãm hại sao.
Tiếu ma ma tiếp lời: “Phu nhân, hạ nhân dù sao vẫn làhạ nhân, đầu óc làm sao có thể có suy nghĩ sâu xa được như chủ tử?”
Tống thị được câu này thổi phồng, cũng không có cảmgiác gì, chỉ thản nhiên nói: “Việc này không nên chậm trễ, chuẩn bị động thủ.Không có bản lĩnh, có núi để dựa vào cũng không đáng tin cậy.”
Tiếu ma ma cười: “Phu nhân yên tâm, lão nô đi tìm Mạnhma ma.”
Tống thị nói: “Răn dạy nàng cho ta! Đừng để vàng bạclấn át đầu óc.”
Gần canh hai, Lâm Cẩn Dung mới có thể cùng Phương Trúcnói chuyện: “Ngươi từ chỗ phu nhân đến, tuổi so với bọn nha hoàn trong phòng tađều lớn hơn một chút, đi theo phu nhân xa nhà, kiến thức cũng rộng, mấy ngàynay ngươi làm rất khá, chỉ cần ngươi cố hết sức, tương lai ta sẽ không bạc đãingươi.”
Phương Trúc mấy ngày ở cùng nàng cũng coi như khoáitrá, liền cười nói: “Nhị thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ hết sức làm tốt bấtcứ chuyện gì.” Rồi cũng lui xuống.
Lệ Chi nhấc mành lên, nhìn theo nàng ra cửa viện, rõràng lưu loát đem mành thả xuống.
Lại nói Phương Trúc ra cửa viện, theo lệ đến sân việncủa Lâm Ngọc Trân một chuyến, bất quá chỉ đáp lời mấy câu tầm thường, rất nhanhliền rời khỏi đó. Đến chỗ nhị môn, liền bị một tiểu nha hoàn tóc để chỏm ngăncản: “Ma ma khỏe, Từ ma ma có việc cần tìm người.”
Phương Trúc ngạc nhiên nói: “Ma ma có chuyện gì cầntìm ta?”
Tiểu nha hoàn nói: “Chẳng phải ma ma mấy ngày nay đangtập trung may xiêm y của lão thái gia cùng lão thái thái sao? Phu nhân cũng cómột kiện, thúc giục muốn may để kịp mặc trong lễ thành thân của Lâm gia Ngũtiểu thư, nàng thật sự không còn kịp nữa rồi, nghĩ người từ trước tới nay vẫnluôn ở bên cạnh phu nhân, sẽ biết rõ hơn sở thích của nàng, việc thêu thùa cũngrất tốt, muốn mời tỷ đi qua giúp nàng một tay, trước đem xiêm y cắt ra, vài túnương trong phòng cũng lui xuống rồi.”
Chuyện này Phương Trúc cũng biết, Lục lão phu nhân vìtrấn an Lâm Ngọc Trân, đặc biệt thưởng cho Lâm Ngọc Trân một kiện tứ kinh giảola màu hổ phách làm xiêm y. Hôm nay nàng giúp đỡ kiểm kê giao hàng này nọ, quảthật thấy kiện vải kia còn để đó. Ngày xưa nàng cũng có qua lại với Từ ma ma,nếu nói vậy đúng là cần nàng tới hỗ trợ.
Từ ma ma từ trước đến nay là người được lòng mọingười, Phương Trúc không nghi ngờ gì, sảng khoái đáp ứng, cùng tiểu nha hoànkia đi đến phòng thêu thùa. Đợi đến khi tới bên ngoài, chỉ thấy trừ bỏ một gianphòng còn sáng đèn, còn lại đều tối như mực, liền cười tiến lên gõ cửa phòngkia: “Ma ma, ta đến đây.”
Cũng không thấy ai trả lời, Phương Trúc lại hô haitiếng, không có người trả lời, liền thấy có chút không thích hợp, liền quay đầuhỏi tiểu nha hoàn: “Sao không thấy có người lên tiếng?” Vừa nhìn qua, tâm đãlạnh một nửa, trong viện đen kịt một mảnh, làm sao còn có bóng dáng của tiểunha hoàn kia nữa?
Phương Trúc lui hai bước, trong lòng nhảy loạn khôngngớt. Tỉnh táo lại, muốn tiến lên xem, tiếc rằng phòng thêu thùa vì phòng ngừasâu bọ hay chuột làm hỏng kiện vải, chỉ có cửa sổ là để khe hở rất nhỏ, muốnđâm thủng giấy trên cửa sổ để xem, lại mờ mịt không rõ. Phương Trúc quyết địnhthật nhanh, vùi đầu bước đi, chuyên tìm chỗ âm u ít người. Chỉ tiếc nàng càngsợ cái gì thì lại gặp cái đó, bất quá chỉ đi mấy chục bước, đã gặp phải vàingười. Nàng đành phải ngăn chặn bất an trong lòng, đơn giản chọn chỗ sáng màđi.
Mới trở về trong phòng nhà mình, liền mạnh mẽ đóng cửalại. Trượng phu Lưu Ngũ của nàng thấy vẻ mặt nàng hoảng sợ, liền cầm đèn tiếnlên nhìn: “Nàng làm sao vậy?”
Phương Trúc run run môi nói: “Khẳng định đã xảy rachuyện.”
Lưu Ngũ cả kinh nói: “Sao lại thế này?” Hạ nhân kiếmăn không dễ dàng, luôn là người mẫn cảm nhất.
Phương Trúc vội kể lại việc vừa xảy ra một lần: “Tathấy hẳn là chuyện xấu.”
Lưu Ngũ cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Nàng nhanh đinói với Nhị thiếu phu nhân! Đi, ta đưa nàng đi vào.” Phu thê hai người vội vàngkhóa trái cửa, lại quay lại, nhưng đến chỗ nhị môn, nhị môn đã sớm bị khóa, hôgọi vài tiếng cũng không thấy có người để ý tới, là mơ tưởng đi vào.
Phu thê hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng sợ trongmắt nhau. Nghĩ rằng nhốt bọn họ bên ngoài là được rồi sao? Con thỏ bị ép buộcnóng nảy cũng sẽ cắn người, Lưu Ngũ cắn chặt răng, nói: “Đi, chúng ta đi tìmPhạm đại quản sự!”
Hai người vội vã lại chạy đi, vẫn thất bại —— Phạm Baobị lão thái gia phái đi làm việc, có lẽ qua đêm nay cũng không thể trở về. Vôkế khả thi, Phương Trúc an ủi chính mình, cũng an ủi trượng phu: “Chuyện nàyhơn phân nửa vẫn là hướng tới phu nhân hoặc là Nhị thiếu phu nhân, các nàng sẽkhông mặc kệ ta.”
Bóng đêm càng ngày càng đậm, dần dần lại chuyển sangnhạt dần, chân trời lộ ra một tia bình minh, trời rất nhanh đã sáng rõ. Hạ nhânLục gia đã sớm ngủ dậy, dựa theo chức trách, lại bắt đầu bận rộn một ngày.
Bỗng trong phòng thêu thùa phát ra một tiếng hoảng sợkêu to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.