Lục lão phu nhân lập tức liền hiểu được ý tứ của LâmCẩn Dung: “Vừa vặn hôm nay ta nhàn rỗi vô sự, cũng muốn ra ngoài đi lại mộtchút để giãn gân cốt, ta đi cùng với con.”
Lâm Cẩn Dung vui mừng cười mị mắt, giúp đỡ lão tháithái, chậm rì rì hướng tới sân viện của Đồ thị. Lục lão phu nhân một đường đitrước, một đường chỉ cho nàng xem, nhà thuỷ tạ kia được kiến tạo vào năm nào,trong đó hoa sơn trà quý báu lại mất công gieo trồng ra sao. Cơ hội như vậy rấtít, Lâm Cẩn Dung dùng mọi công phu, tận tâm hết sức hầu hạ lão thái thái, nóinăng chọc cho bà vui mừng, khéo léo dẫn dắt để bà nói chuyện, dừng ở trong mắtngười bên ngoài, tổ tôn hai người chính là hoà thuận vui tươi, mọi vẻ hài hòa.
Đồ thị nhận được tin tức, ngồi ở phía trước cửa sổ vẻmặt im lặng. Lục Tam lão gia thật sự sợ nàng sẽ làm gì đó, nhân tiện nói: “Sứckhỏe nàng không tốt, nếu không ta đi nói với lão thái gia, thỉnh hắn thu hồimệnh lệnh đã ban ra, để thê tử của Nhị lang quản lý phòng thêu thùa, vẫn giốngnhư từ trước, cũng không có gì không tốt.”
Đồ thị nghe vậy, hô một chút nhảy lên mắng: “Chàngliền ước gì ta và chàng giống nhau mỗi ngày đều ngốc ở trong phòng này, chỉmuốn thấy ta không nhận được điều gì tốt đúng không?” Sau đó ngồi ở trước bàntrang điểm, hung hăng chải tóc, cố ý không thoa chút phấn son, cứ để mặt mộcvàng võ đi tiếp Lục lão phu nhân.
Đối với việc nàng cố ý giả bộ yếu ớt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407821/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.