Mưa từ to đến nhỏ, cuối cùng trở thành tí tách. LâmCẩn Dung nằm trên bậu cửa trên lầu hai ở Thính Tuyết các, nhìn chằm chằm rừngmai tối như mực mà nghĩ ngợi. Lục Giam ngồi ở cách nàng không xa, vẻ mặt chuyên chúmúa bút thành văn. Ngẫu nhiên thời điểm mỏi tay, mới cử động cổ tay vừa ngẩngđầu nhìn thấy nàng. Trong cảnh mưa đêm này, ý nghĩ hắn cực thông thuận, nhẹnhàng vui vẻ viết xong một trang bài văn. Viết xong giơ lên xem, càng xem càngvừa lòng. Nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng lại đây xem.” Lâm Cẩn Dung quay đầu, trong thần sắc mang theo vàiphần mờ mịt. Lục Giam tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đè thấp thanhâm, “Nàng lại đây nhìn xem ta viết bài văn này thế nào.” Lâm Cẩn Dung chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn, rồi cườinói: “Chàng rất cao, ta làm sao mà thấy được?” Nói là nói như vậy, ánh mắtkhông rời khỏi trang giấy, trên sợi tóc của nàng còn dính mấy giọt nước mưatrong suốt, trên quần áo cũng mang theo chút ẩm ướt lạnh lùng thanh thanh. Lục Giam ghé mắt nhìn nàng trong chốc lát, vươn tay ômnàng, để nàng ngồi trong lòng mình, giống như tuyên thệ thấp giọng nói: “A Dung,ta không phải thực thông minh, nhưng ta sẽ cố hết sức.” Lâm Cẩn Dung buông bài văn trong tay, ngoái đầu nhìnhắn: “Không, chàng thực thông minh.” Lời này nói ra trảm đinh tiệt thiết, chânthật đáng tin. Lục Giam có chút cao hứng, lại cảm thấy có điểm mêhoặc: “Nàng nhận thấy ta thực thông minh ở điểm nào?” Hắn ngay khi còn nhỏ đãrơi vào hoàn cảnh vô cùng phức tạp, luôn chịu sự nghiêm khắc dạy bảo cùng ápchế, sao có thể không thích nghe lời hay như thế này? Lâm Cẩn Dung cười cười: “Chàng vốn cũng rất thôngminh. Tương lai nhất định chàng có thể thi đỗ.” Lục Giam nghiêm túc nhìn nàng, hứa hẹn nói: “Ta sẽkhông để nàng thất vọng.” “Ân.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, nói ra tâm tư tínhtoán hồi lâu: “Bắt đầu từ buổi tối ngày mai, ta tính theo thứ tự gọi vài quảnsự ma ma, thủ hạ của Mạnh ma ma vào trong phòng để hỏi han, đến lúc đó ngườiđến người đi, khẳng định sẽ thực ầm ỹ.” Lục Giam hào vô tình nói: “Còn ta bắt đầu từ ngày mai,vẫn là một mình tới Thính Tuyết các đọc sách.” Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Chàng lần này đi lâu nhưvậy mà chưa trở về, Chư tiên sinh sẽ không chửi mắng sao? Thận Chi ngày mai trởlại đó rồi.” Lục Giam mang theo vài phần đắc ý nói: “Nói ra khôngsợ nàng chê cười, tiên sinh từng nói, người không cần hắn quan tâm nhất chínhlà ta. Chỉ cần bố trí ôn luyện, mặc kệ ta đi bao lâu, gặp phải chuyện gì, luôncó thể hoàn thành. Người hắn không cảm thấy uổng công nhất cũng là ta, chỉ cầnchỉ điểm một chút. . .”Nói tới đây, hắn đột nhiên ngậm miệng, có chút ngượngngùng cười cười. Lâm Cẩn Dung đứng lên rót một chén trà: “Tiên sinhthực thích khen ngợi Mẫn Hành.” Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ tiên sinh cảmthấy ta là người cần khen ngợi nhất.” Lâm Cẩn Dung tay dừng một chút, đem chén trà kia đổvào chậu hoa sơn chi ở một bên, rồi rót một chén nước nói: “Đêm đã khuya, nghỉđi.”Sau đó chuyển thân, yên lặng thu dọn bàn học. Trên bài văn còn có nét mựcchưa khô, nàng cẩn thận đặt tại một bên, đem chặn giấy ngăn lại. Lại rửa sạchbút, treo ở giá bút, đang lúc muốn thu dọn nghiên mực, Lục Giam liền tiếp nhận:“Để ta.” Giây lát, thu thập xong, dĩ nhiên đã gần canh ba, mưađã tạnh, chỉ ngẫu nhiên bay xuống mấy hạt nước nho nhỏ, Lục Giam không cho LệChi bung dù, cầm tay Lâm Cẩn Dung, dọc theo con đường đá bị mưa cọ rửa sạch sẽchậm rì rì trở về. Mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền vội tiến lênnói: “Lúc trước Đại tiểu thư lại đây, hình như là có chuyện gì đó, ngồi chờ mộthồi, không thấy các người trở về, liền rời đi.” Lâm Cẩn Dung do dự nói: “Lúc này đã khuya, muốn saingười qua hỏi một tiếng, lại sợ nàng ngủ rồi, quấy nhiễu mộng đẹp của nàngthành ra không hay.” Lục Giam bận rộn cả ngày, đã rất mệt mỏi, nhân tiệnnói: “Không có gì quan trọng đâu, nếu là có, đã sớm tìm đến Thính Tuyết cácrồi, ngày mai nói sau cũng không muộn, ngủ đi.” Một đêm không nói chuyện. Ngày hôm sau, hai người đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân,Lục Giam liền hỏi Lục Vân: “A Vân đêm qua tìm chúng ta là có chuyện gì?” Lục Vân cười nói: “Cũng không có đại sự gì, chính làhôm qua nghe tẩu tử nói chuyện đó, muốn cùng các người bàn luận mà thôi. Nghenói hai người đến Thính Tuyết các. . .” Lục Giam nói: “Tẩu tử muội muốn tìm hai quyển sách đểgiải khuây, ta mang nàng đi tìm.”Chuyện tìm Phạm Bao, muốn động thủ thu thậpMạnh ma ma, vẫn là càng ít người biết càng tốt. Lục Vân rũ mắt xuống, cực đạm cười cười, sau đó đều cóvẻ rầu rĩ không vui. Lại nói Lâm Cẩn Dung như đã định sẵn, ăn xong cơmchiều, liền bảo Phương Trúc đi tìm hai ma ma khố phòng đến phòng nàng để hỏihan. Một bình trà, một đĩa trái cây, một cái ghế con, để người ta ngồi xuống,nhàn thoại việc nhà. Hỏi các nàng tình hình trong nhà, cá nhân có gì khó khăn,có gì cần, đối với việc quản lý khố phòng cùng mấy thứ trong nhà có ý tưởng tốtcùng đề nghị gì thì nói ra. Ngoài việc nàng có ý thức muốn giao hảo với vài ma mathủ hạ của Mạnh ma ma, coi Hồ ma ma là trung gian, một lần một mình cùng Hồ mama nói chuyện, thu được tin tức Phạm Bao gọi Hồ ma ma đến, như thế qua ba ngày,mỗi ngày nàng theo lệ tuần tra kiểm kê, thập phần rõ ràng cảm nhận được thái độmọi người đối với nàng trở nên khác biệt, cũng cảm nhận được đám người Mạnh mama đối với Hồ ma ma ẩn ẩn có bài xích. Ngày thứ tư, Lục Giam đến chỗ của Chư tiên sinh, nghenói nửa tháng sau mới có thể trở về, đêm đó, đến phiên Mạnh ma ma. Người đến đầu tiên là thủ hạ đắc lực nhất của Mạnh mama, Thạch gia, quản Giáp khố. Bắt đầu từ lúc nàng ta đi vào, Lâm Cẩn Dung liềný thức được nàng cẩn thận hơn hẳn vài người trước đó, lại thêm vài phần cảmgiác về sự ưu việt. Lâm Cẩn Dung nhìn Lệ Chi liếc mắt một cái, Lệ Chi hiểu ý,tiến lên dâng trà, sau đó bị Thạch gia “không cẩn thận” chạm vào, làm rơi chén,Thạch gia chiếu cố đứng dậy nhận tội, Lâm Cẩn Dung không định tội nàng, cũngkhông nói không buông tha nàng, khiến cho nàng vẫn đứng đó đáp lời, nói suốtmột hồi mới báo cho nàng ta biết, muốn điều chỉnh kho vật dụng, trong hai ngườichỉ có thể lưu lại một người, còn lại thì quản kho tạp vật. Ngay sau đó là một thủ hạ đắc lực khác của Mạnh ma ma,người ta thường gọi là Nguyệt tẩu, quản kho vật dụng. Không biết là có phải đãđược người truyền tin tức hay không, tiến vào liền thật cẩn thận, biểu lộ trungtâm, Lâm Cẩn Dung không làm khó dễ nàng, để nàng ngồi đáp lời, còn thưởng nàngtrà ngon để uống, sau đó ám chỉ nàng, khả năng để nàng lưu lại tiếp tục quảnlý. Lại hỏi nàng, kho tạp vật còn thiếu một người, ai thích hợp hơn. Nguyệt tẩuphi thường cẩn thận mà tỏ vẻ mình ngốc nghếch, không thể nghĩ ra ai thích hợphơn, Lâm Cẩn Dung cũng không bức nàng, dù sao, chỉ cần một người đem tin tứcrải ra ngoài là đủ rồi. Ngày thứ năm, lòng người tiếp tục động, Mạnh ma ma cóchút đứng ngồi không yên, so với bất cứ thời điểm nào cũng càng thêm nịnh nọt,đám người Hồ ma ma bắt đầu có chút tinh thần. Đêm đó, người đến là hai ma maquản lý Ất khố, Lâm Cẩn Dung đồng thời gặp mặt hai người, nhàn thoại qua đi,khen ngợi một phen, tỏ vẻ không muốn động vào vị trí của hai nàng, để hai nàngtiếp tục làm. Làm tốt sẽ có thưởng, làm không tốt sẽ bị phạt. Cũng bảo các nàngđề cử ai thích hợp quản kho tạp vật kia. Hai nàng thật cẩn thận đề cử mộtngười, cũng là ra vẻ một chút, ám chỉ người đứng hàng đầu trong danh sách lựachọn quản lý kho tạp vật là Thạch gia. Ngày thứ sáu, đến phiên hai ma ma Bính khố, hai ngườidắt tay tiến đến, lại bị Quế Viên không giả sắc thái đuổi đi một người, chỉ lưulại một người hậu đãi, hôm đó cũng không gọi người bị đuổi đi quay lại. Vì thếCổ ma ma bị đuổi đi kia nghe nói lo lắng khổ sở ngủ không yên. Ngày thứ bảy, Lâm Cẩn Dung theo lệ tra hoàn khố phòngxong, bị Mạnh ma ma ngăn ở cửa khố phòng, sống chết muốn thỉnh nàng ăn bữa cơm,như cũ là bàn tiệc thượng đẳng của Ngũ Trượng lâu. Vừa vặn Lục Giam đã đến chỗcủa Chư tiên sinh, trong phòng không cần ai hầu hạ hắn, Lâm Cẩn Dung liền sảngkhoái đáp ứng, bẩm qua Lâm Ngọc Trân, chỉ để Lệ Chi trông chừng sân viện, ngườicòn lại hết thảy đều mang đi ăn uống. Trong lúc đó đám người Mạnh ma ma thay nhau ra trận,nói lời dễ nghe, a dua nịnh hót, liều mạng mời rượu, chia nhau hỏi thăm Lâm CẩnDung có phải muốn điều chỉnh vị trí của mọi người hay không. Tiếc rằng Lâm CẩnDung chỉ chăm chú ăn uống, tửu lượng không nhỏ, mà người khác chỉ biết chờ đợi,một mực không biết Lâm Cẩn Dung đang có chủ ý gì, lại càng không dám hỏi thêm. Mạnh ma ma mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma nươngtheo cảm giác say, đi kính rượu Lâm Cẩn Dung, trước mặt Lâm Cẩn Dung ô ô nức nởnuốt vài giọt lệ, bị Lâm Cẩn Dung cũng nương theo cảm giác say ngoan tuyệt mắngvài câu, biểu hiện kiêu ngạo cùng hung ác trước nay chưa từng có. Ngày thứ tám, Lâm Cẩn Dung thấy thời điểm không saibiệt lắm, quyết ý thỉnh Lục lão phu nhân chuẩn bị bậc thang cho Đồ thị bướcxuống, giao việc phòng thêu thùa lại. Vừa đi đến Vinh Cảnh cư, liền gặp Tốngthị. Tống thị thể hiện tư thế của trưởng bối: “A Dung, Mạnhma ma hôm nay mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma đi tìm ta, vào cửa liền gàokhóc, nói là đắc tội với con, cũng bị đuổi ra ngoài, là chuyện gì xảy ra?” Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ cười không nói. Tống thị thập phần hảo tâm nhắc nhở nàng: “Chất tức,con đừng ngại thẩm nhiều chuyện, các nàng đều là lão gia phó, đương sai rấtnhiều năm, chưa từng phạm sai lầm. Con đột nhiên đổi các nàng đi, các nàngđương nhiên không phục, nhà chúng ta từng ấy năm tới nay, từ lão thái gia đếncông công của con, xử sự làm người luôn chú ý khiến người khác phải phục.” Lâm Cẩn Dung cười nói: “Thẩm dạy dỗ đúng, ta cho tớibây giờ chưa nói muốn đổi ai a? Các nàng là nghe thấy từ đâu vậy? Sao lại địnhtội ta như thế? Sao ta không biết? Người nói lời này tâm địa thật độc ác, nếuta biết là ai, vậy mới thật sự phải đuổi ra ngoài.” Tống thị nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy nàng xảo tiếuthản nhiên, không có biểu lộ gì, nhân tiện nói: “Vậy là tốt rồi, con đừng chêta nhiều chuyện a.” Lâm Cẩn Dung gật đầu nói: “Sẽ không, ta còn trẻ ngườinon dạ, còn cần thẩm chỉ điểm cho ta nhiều hơn.” Tống thị liền hòa hòa khí khí cùng nàng nói lời từbiệt. Lâm Cẩn Dung vào Vinh Cảnh cư, con sóc thấy nàng liềnkích động nhảy dựng lên, Lục lão phu nhân cầm hạt thông để nàng cho sóc ăn,cười nói: “Gần đây con vẫn bề bộn nhiều việc, tại sao hôm nay lại đến vào lúcnày?” Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hôm nay là đến cầu tổ mẫu.” Lục lão phu nhân cười nói: “Là chuyện của Mạnh ma masao?” Lâm Cẩn Dung liền đoán là Tống thị vừa mới nói cho bàbiết, liền mang theo vài phần xấu hổ: “Là tôn tức không biết xử sự, khiến tổmẫu chê cười.” Lục lão phu nhân nói tiếp: “Phải luôn khiến người khácphục mình.” Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Tôn tức nhớ kỹ, cũngkhông biết Tam thẩm nương đã khỏi bệnh hay chưa? Ta muốn tới thăm nàng, lạiluôn. . .”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]