Bóng đêm dần dần dày đặc, trên đường người đi đườngthưa thớt dần, Bình châu cũng dần dần an tĩnh lại. Không biết là do bởi vìngoài thành đột nhiên có thêm một mảnh đất mênh mông ngập nước hay không màtrong không khí cũng trống rỗng cộng thêm vài phần ẩm ướt, giống như là trờimuốn mưa vậy, lạnh lùng thanh thanh.
Cuối phố Khánh Dương, bên ngoài một gian cửa hàngkhông tính là lớn hiện ra một khoảnh sân sạch sẽ, trên sào trúc treo cao đènlồng đỏ thẫm cũng phá lệ thu hút sự chú ý của người khác. Lâm Thế Toàn cùng LụcGiam đứng ở dưới đèn nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Bọn họ vừa tiễn bước Mãtrang đầu cùng hai huynh đệ và một chất nhi của hắn. Bởi vì Lục Giam biểu hiệnra mười phần thành ý, Mã trang đầu cũng cố ý mang mấy người sẽ hỗ trợ tới chobọn họ xem, mấy người vừa mới trò chuyện với nhau thật vui, ngay tại rượu rauthơm hương, một mảnh hòa khí đã quyết định xong đại sự trong hai năm kế tiếp,vỗ tay hoan nghênh vì thệ, tuyệt không đổi ý. Lâm Thế Toàn nhẹ nhàng thở ra mộthơi, cười hỏi Lục Giam: “Như thế nào, yên tâm chưa?”
Lục Giam cười khẽ: “Huynh đọc kinh không hay sao?”
Lâm Thế Toàn cũng cười: “Kinh dù đọc hay cũng phải cóngười nghe.”
Hai người nhìn nhau cười, rồi cáo từ rời đi.
Lục Giam lên ngựa, nhẹ nhàng chạm vào bụng ngựa, conngựa bị đánh một cái phát ra tiếng phì phì trong mũi, bộ pháp vững vàng chầmchậm chạy trên đường. Trường Thọ từ nhỏ đi theo hắn, là người hiểu hắn nhất,thấy hắn tâm tình có vẻ khá tốt, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407819/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.