🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Vân vẫn trầm mặc không nói, lúc này mới ngẩng đầulên nhìn Lâm Cẩn Dung, nhìn xem nàng rốt cuộc muốn nói cái gì. Tống thị cũnghỏi: “Nhị chất tức có chuyện kỳ quái gì muốn nói với chúng ta?” Lâm Cẩn Dung điđến trước mặt Lục lão phu nhân, cười đáp: “Thưa tổ mẫu, người thích nuôi sóc,đó là bởi vì nó hoạt bát đáng yêu, nhưng lại có người thích nuôi chuột đây.”
Lã thị nheo mắt, Tống thị thì mỉm cười nhìn về phíaLâm Cẩn Dung: “Trên đời này thật đúng là thiên kì bách quái (lắm chuyện kỳ quái).” LâmCẩn Dung cười nói: “Đúng vậy. Thứ đáng ghê tởm, chuyên gặm nhấm đó đều có ngườinuôi dưỡng, vậy không phải là một việc lạ sao?” Mắt nhìn về phía cạnh cửa, thấyLệ Chi cười dài ở đó gật đầu, tươi cười càng sâu.
Trong phòng tất cả mọi người nghe ra chút manh mối, Lãthị tâm hoảng hốt, nghĩ rằng không biết rốt cục nàng đã biết được những gì, Tốngthị thần sắc hơi chút ngưng trọng. Lâm Cẩn Dung tiếp tục cười: “Người nuôi conchuột này, còn thả cho chúng nó đi loạn trong viện của chúng ta, không biết cóphải cố ý nuôi dưỡng mèo trong khố phòng không đây?” Lục lão phu nhân nghiêmmặt: “Nói vào vấn đề chính đi.”
Lâm Cẩn Dung điều chỉnh thần sắc, trực tiếp nói: “Thưatổ mẫu, tôn tức muốn nói là chuyện ở phòng thêu thùa lần này thật sự có ngườiphá rối, bất quá kẻ đó không phải là Phương Trúc, mà người kẻ đó muốn trả thùcũng không phải là Tam phu nhân, mà là ta. Có tiểu nhân ở sau lưng chúng tabụng dạ khó lường phá rối, khiến gia đình bất hòa.” Trong phòng im ắng mộtmảnh, Đồ thị dùng khăn tay mạnh mẽ lau lệ ở hai mắt, ngồi thẳng, hai mắt trợnlên, không hề chớp nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung. Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân nhìnnhau liếc mắt một cái, vừa khẩn trương vừa nghi hoặc. Lã thị trên mặt hiện lênmột tầng thản nhiên đỏ ửng, cúi mắt không dám nhìn ai, Tống thị thì vẫn bấtđộng. Từ ma ma, Phương Trúc dường như đã quên chuyện của bản thân mình, ngượclại dựng thẳng lỗ tai.
Lục lão phu nhân trong mắt lóe ra tinh quang, nhìn LâmCẩn Dung, uy áp bốn phía, một chữ lại một chữ nói: “A Dung, con có biết conđang nói cái gì không?” Sa ma ma lập tức chuẩn bị tốt, liền đuổi vài hạ nhânchung quanh lui xuống.
Mới vừa thấy phản ứng của Lục lão phu nhân, Tống thịliền khẽ cười. Quả nhiên cùng giống như dự đoán của nàng. Nàng bình tĩnh nângchén chậm rãi uống trà, ung dung chờ lời nói tiếp theo của Lâm Cẩn Dung. Mộtgốc đại thụ đã bén rễ vài thập niên, một con kiến nho nhỏ muốn lay động là cóthể lay động được sao?
Không biết tự lượng sức mình.
Lâm Cẩn Dung hiểu được nếu mình hơi có chút vô ý, lậptức sẽ bị ngăn lại, còn có thể bị quát lớn, bởi vì hiện tại vận mệnh của Lụcgia tuy có bị điều chỉnh, nhưng chỉ cho phép ở trong một phạm vi nhất định, đạivận mệnh là không được biến đổi, bởi vì còn chưa tới thời điểm đó. Đồng thời,Lục gia nhị lão muốn cả nhà phải hài hòa.
Có thể ầm ỹ một chút, nhưng tuyệt đối không thể xérách da mặt hay vượt qua phạm vi kia. Cho nên Tống thị ra một chiêu này mới chỉlà thả chuột, mà không phải là phóng hỏa. Nhưng mà, mục tiêu ngay từ đầu củanàng cũng không phải là Tống thị, mà là một trợ thủ đắc lực của Tống thị kia.
Lâm Cẩn Dung cũng học theo Tống thị khẽ cười: “Tổ mẫuđừng vội, trước hết nghe tôn tức chậm rãi nói với người. Đêm hôm qua, sau khiPhương Trúc rời đi, Lệ Chi phát hiện nàng làm rơi hà bao, nghĩ rằng có lẽ nàngcần dùng gấp, liền đuổi theo, tính trả lại cho nàng.” Nói đến chỗ này, nàng cốý ngừng lại, chậm rãi uống một ngụm trà.
Phương Trúc sắc mặt thay đổi, đầu cúi thấp xuống. LâmNgọc Trân nhíu nhíu mày, lập tức tỏ ra vẻ khinh thường.
Lâm Cẩn Dung nói tiếp: “Lệ Chi, ngươi tiến vào nóiđi.”
Lệ Chi liền tiến vào hành lễ với mọi người, Lục lãophu nhân cảm thấy phiền hà liền bảo: “Nói!”
Lệ Chi đáp lời: “Từ lúc nô tỳ đi ra ngoài, cũng khôngkịp đuổi theo Phương Trúc, ngược lại gặp Thạch gia, nô tỳ liền đứng lại nóichuyện với nàng một lát. Kết quả thấy một nha hoàn tuổi choai choai lén lút cầmmột cái hộp che bằng vải đen đi đằng sau, hai người chúng ta cảm thấy kỳ quái,liền đi theo, nha hoàn kia không ngờ trực tiếp đến phòng thêu thùa. Nàng lấy rachìa khóa mở cửa phòng thêu thùa, rồi cầm vật kia vào. Khi Nhị thiếu phu nhânquản lý phòng thêu thùa lúc trước, nô tỳ cũng thường đi qua, nhưng mà chưa từngthấy nàng, trông nàng rất lạ mắt.”
“ Cảm thấy càng thêm kỳ quái, nghĩ muốn tới xem xét,Thạch gia liền ngăn cản nô tỳ, nói người ở phòng thêu thùa tới đó làm đêm.Trong trường hợp đó, nô tỳ thấy người này chẳng những lạ mặt, còn thập phần khảnghi, chỉ có một mình nha đầu nhỏ tuổi đó, ai mà yên tâm để nàng nửa đêm làmviệc một mình? Cho nên sau khi đuổi Thạch gia về, nô tỳ ở lại một mình nhìnxem, khi đó trong phòng đã thắp đèn, mà người thì không thấy đâu.”
“ Nô tỳ tìm kiếm ở bên ngoài phòng thêu thùa, cũng chỉcó một cái lồng sắt nhỏ, vì cẩn thận, nô tỳ vốn không chạm vào nó, chỉ để lạiký hiệu. Tiếp đó, đã thấy tiểu nha hoàn kia đứng lại trước cửa, tiểu nha hoànkia liền xoay người bỏ chạy, nô tỳ cảm thấy nàng bộ dạng khả nghi, chạy nhanhđuổi theo, tận mắt thấy nàng chạy vào xí ốc, sau đó cũng không thấy nàng đira.”
Nô tỳ rất nghi hoặc, tìm đi vào, bên trong lại khôngcó một ai. Lại lộn trở lại nhìn, Phương Trúc cũng không thấy đâu, phòng thêuthùa cũng đã tắt đèn, lại càng không thấy có gì nữa. Sự tình không có gì phátsinh, nô tỳ không để ở trong lòng, tự trở về phòng. Đợi đến sáng nay, nghe nóiphòng thêu thùa xảy ra chuyện, nô tỳ mới nghĩ, trong lồng sắt kia nhất định cócon chuột!”
Đồ thị không khỏi cáu giận nói: “Nói nửa ngày, toàn làlời vớ vẩn, lường gạt người khác! Ngươi nói người này bay lên trời sao?”
Lục lão phu nhân trong mắt lộ ra vài phần thất vọng.Lời này cứ như là nói bừa bịa ra, có ích lợi gì? Lâm Cẩn Dung lúc trước nóinăng sắc bén như vậy, nàng còn tưởng rằng nắm chắc được chứng cứ trọng yếu gìđó, kết quả chỉ là một chuyện xưa mà một nha hoàn mộng du gặp phải.
Tống thị thì nói: “Người này là mấu chốt! Trước tìmđược người này đã! Lệ Chi. . . Nếu gặp lại người này, ngươi có thể nhận ra nàngkhông?”
Lệ Chi không cần nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên nô tỳ cóthể. Hôm qua nàng mặc áo ngắn hồng nhạt, váy sắc lục, vấn hai búi tóc. Nghĩ đếncũng không chỉ là một mình nô tỳ nhìn thấy.” Cách ăn mặc này, cũng giống nhưtheo lời Phương Trúc mô tả lúc trước, Lâm Ngọc Trân liền hướng Lục lão phu nhânđề nghị: “Bà bà, trước đem Thạch gia gọi tới hỏi một chút, rồi điều tra rangười này, không phải chân tướng rõ ràng sao?” Sự tình đã đến bước này, Lục lãophu nhân đương nhiên chỉ đành gật đầu nhận lời. Lệ Chi tiếp lời: “Nô tỳ cả gan,lúc trước đã gọi Thạch gia đến, lúc này đang ở bên ngoài chờ.” Lục lão phu nhânnói: “Gọi người vào”.
Thạch gia cúi đầu rũ tay tiến vào, trước dập đầu vớilão thái thái. Lục lão phu nhân cũng không bảo nàng đứng lên, lạnh lùng nói:“Ta hỏi ngươi nói, không cho ngươi giấu diếm, nếu có một câu nói dối, ngươi cóbiết hậu quả ra sao không?” Thạch gia chiếu cố nói: ‘Nô tỳ biết.” Nàng thật sựkhông biết mấy chuyện loạn thất bát tao này cụ thể thế nào, nhưng nàng tấtnhiên cũng không nguyện ý cùng Lệ Chi điều tra xem xét, chỉ nhanh chóng tìm cớrời đi.
Lục lão phu nhân nói: “Đêm qua có phải ngươi ở cùngmột chỗ với Lệ Chi hay không? Có thấy một tiểu nha hoàn cầm theo lồng sắt vàophòng thêu thùa không?”
Thạch gia nói: “Vâng, bất quá thứ đó được phủ vải đen,cũng không thấy rõ đó có phải là lồng sắt hay không.” Lục lão phu nhân lại hỏi:“Nếu ngươi gặp lại nha hoàn kia, ngươi có nhận ra được nàng hay không?” Thạchgia nhỏ giọng nói: Mắt của nô tỳ hơi kém mà sắc trời khi đó lại ảm đạm, khôngthấy rõ được. Chỉ sợ sẽ nhận sai người, bất quá nô tỳ có thể thử xem.” Lời nàychính là lời từ chối, Lâm Ngọc Trân bất mãn nhìn Lâm Cẩn Dung, rõ ràng biết đâylà người của Tống thị, sao lại đưa ra đây làm chứng?
Phương Trúc vội nói: “Nàng đó có hóa thành tro, nô tỳcũng nhận ra.”
“Trong nhà các nha hoàn nhỏ tuổi đều có tên trong sổ,bảo các nàng đứng thành một hàng trong viện, để các ngươi nhìn người. Bà bà,người thấy như thế nào?” Tống thị bên môi hàm chứa vài tia cười khinh miệt, nhấtđịnh là tìm trong tìm ngoài Lục gia cũng đừng nghĩ tìm được. Rốt cuộc, chỉchứng minh là Lâm Cẩn Dung tự biên tự diễn một trò khôi hài mà thôi.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Nha đầu kia, không thểtìm thấy trong viện.”
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, không tìm thấy, vậycòn nói tới làm gì nữa? Lâm Cẩn Dung nói: “Chỉ vì người này, vốn không phải làmột nha hoàn, mà là một tiểu tử mặc xiêm y của nha hoàn mà thôi.” Mọi người haimặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt khiếp sợ.
“A Dung con nói bậy bạ gì đó!” Tống thị vẻ mặt kinhhãi: “Lời này cũng dám nói lung tung? Truyền ra ngoài thật sự khó nghe.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị thẩm nương ta cũng không nóilung tung. Không khéo, tiểu tử này từ đêm hôm qua bị người ta lặng lẽ chặn lạinơi cửa ngách. Tiểu tử này a, nương hắn đúng là Mạnh ma ma ngày hôm trước bị tamắng một chút, khóc lóc kể lể với người, nói nàng đắc tội ta, sợ là sẽ bị đuổiđi, người nói đúng hay không?” Tống thị ngầm lấy móng tay đâm vào trong lòngbàn tay, trên mặt thần sắc không thay đổi: “Lại có việc này sao?” Lâm Cẩn Dungnháy mắt thấy nàng cười: “Đúng vậy, người a, xiêm y a, lồng sắt a cái gì cũngcó ở đây. Nàng nghĩ để tiểu tử giả trang thành nha hoàn trà trộn vào, chính làthiên y vô phùng, thật không khéo, tiểu tử này vừa bước ra cửa ngách đã bịngười đánh ngất xỉu. Không muốn đả thảo kinh xà, chỉ chờ đến hừng đông mới độngthủ.”
Lã thị sắc mặt trắng bệch, khẩn trương hơi nhếch môi,vụng trộm nhìn về phía Tống thị, Tống thị lại vẫn bất động ngồi đó buông cằm,nhìn không ra dáng vẻ lo lắng nào.
Đồ thị mắng một tiếng: “Cẩu nô tài lang tâm cẩu phế,tâm ngoan thủ lạt này!” Lâm Ngọc Trân nói: “Còn ngồi đó làm gì? Còn không nhanhlôi người vào đây, trước mặt mọi người vấn tội rõ ràng? Cái này gọi là lướitrời tuy thưa nhưng khó lọt!” Ai nha, nàng thật sự kích động, phía sau Mạnh mama là ai a? Muốn nói Tống thị lần này có thể thoát khỏi liên quan, nàng thậtkhông tin.
Lâm Cẩn Dung không ngay mặt trả lời nàng, chỉ nói:“Chỉ có thể nói là ác giả ác báo. Mạnh ma ma đây là hoảng hốt. . . Cười nhìn Tốngthị, thân thiết nói: “Nhị thẩm nương, người bị nàng che mắt, nàng cũng khôngphải ở mặt ngoài biểu hiện tốt như vậy, nàng trông coi tự đạo, lấy cũ đổi mới,mỗi lần cần sửa chữa mua thêm gì đó, cũng không quên báo hao tổn nhiều hơn,đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng, cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậygần chuồng, ức hiếp người phía dưới, đám người ở khố phòng nói với ta, khôngchịu nổi áp bách a. Chứng cứ trong tay ta vô cùng xác thực, sớm hay muộn sẽvạch trần nàng, cho nên nàng hoảng, mới chạy tới cầu người.” Tống thị cười nhạthừ một tiếng: “Chất tức thật có năng lực, chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã rõ ràngviệc trong việc ngoài, còn bắt được một ác nô. Ta quản gia nhiều năm qua, thậtsự là mắt bị mù rồi.”
Lâm Cẩn Dung hảo tâm an ủi nàng: “Nhị thẩm nương, trinhân tri diện bất tri tâm, ai có thể trách được người. Đều là điêu nô quá xảoquyệt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.