🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đồ thị cảm thấy, một ngày này đại khái là ngày hãnhdiện nhất kể từ sau khi sinh hạ Lục Giam. Mới chỉ sáng sớm, cũng đã có ngườiđến báo tin với nàng cho biết hôm nay giờ ngọ cả nhà sẽ dùng cơm trưa, sau đóNhị phòng sẽ đem sổ sách giao ra, lão gia tử sẽ phân công một lần nữa.
Nàng vốn đã ăn mặc rất đẹp, nhưng một lát sau lại thấyquần áo sắc nhạt trên người kia không đủ phụ trợ sắc dung khí chất của nàng. Vìthế nàng sai người lấy bộ vải sam mới may màu đỏ hạnh kia ra, ủ cho thơm, đếnkhi mặc vào, nàng lại thấy gây chú ý quá mức, dễ dàng khiến người ta nhận ranàng khiếp đảm. Liền cởi bỏ, ở hòm xiểng tìm hồi lâu, rốt cục chọn một kiện vảisắc lam nửa mới nửa cũ ra. Mở hộp trang sức, nàng đau xót phát hiện bản thânthế nhưng không có một trang sức nào có thể phụ trợ với trường hợp quý trọngngày hôm nay.
Vì thế nàng rầu rĩ không vui ngồi xuống trước bàntrang điểm, nặng nề mà thở dài.
Lục Tam lão gia mặc đạo bào màu xanh nhạt, chuyển mìnhtrên tháp đọc sách, nghe thấy nàng thở dài, không khỏi cẩn thận hỏi nàng: “Nànglại làm sao vậy?” Hắn đối với thê tử thập phần trầm trọng áy náy, áy náy này làvì hắn có một phụ thân lợi hại cùng hai huynh trưởng vĩ đại phụ trợ, cho hắnbiết bản thân thực vô dụng, đầu tiên là tự ti, sau đó từ lúc Lục Giam bị cướpđi, dần dần biến thành áy náy. Càng lớn tuổi, nhiều việc không được như ý,nhiều việc bất lực, cảm giác áy náy này liền hóa thành sự nhân nhượng đối vớithê nhi.
Đồ thị quay đầu bất mãn nhìn hắn: “Ta hôm nay khôngthể keo kiệt, vậy mà không có trang sức nào phù hợp.”
Lục Tam lão gia cảm thấy những lời này giống như đangchất vấn hắn, khảo vấn hắn làm trượng phu vô năng, không đủ chu cấp cho thê tử,vì vậy mắt kém dò xét khẽ nheo lại nhìn qua, lúc Đồ thị giơ lên cho hắn xem đồtrong hộp, liền cố gắng khiến thanh âm của mình có vẻ vui một chút: “Ta thấycũng rất được mà, kim quang lòe lòe, đầy tràn trong hộp, bộ dạng nàng vốn đẹp,tùy ý chọn hai thứ là đủ rồi. Là nhìn người, chứ không phải nhìn trang sức.”
Đồ thị cảm thấy mình không còn cách nào khác cùng hắngiải thích, dù có là mĩ nhân, mặc áo rách vào cũng chỉ là kẻ ăn mày. Vì thếnàng nặng nề quăng hộp lên bàn trang điểm.
Theo tiếng vang này, trái tim của Lục Tam lão gia cũngđi theo kịch liệt chấn động. Hắn miệng khô lưỡi khô, suy nghĩ một hồi, lộ rathần sắc vui mừng của tiểu hài tử: “Nàng có thể đeo bảo xuyến năm mới mẫu thânđưa cho nàng! Lại xứng với khối ngọc bội năm đó ta tặng cho nàng.”
Hắn không đề cập tới thì còn may, vừa nhắc đến làm choĐồ thị thêm phẫn nộ: “Mọi người đều có! Ngọc bội, nhiều năm như vậy, chàng đâucó đưa thứ gì khác cho ta? Chàng xem xem Đại tẩu cùng Nhị tẩu, các nàng ăn mặc,có bao nhiêu là đồ tặng trong nhà? Ngay cả thê tử của Nhị lang ta cũng thuakém!”
Lục Tam lão gia không chống đỡ, hắn vốn định nói, kỳthật mấy năm nay cũng tồn trữ chút vốn riêng để mua trang sức cho nàng, nhưngmỗi lần nhà mẹ đẻ của nàng có nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, nàng trước hếtluôn đem mấy thứ này lấy ra viện trợ Đồ gia. Bởi vì mấy thứ này là của nàng,cũng không nhiều nên sẽ không ai để ý, nói nàng lấy đồ nhà chồng trợ cấp nhà mẹđẻ. Nhưng hắn biết lúc này tốt nhất hắn đừng mở miệng, bằng không Đồ thị sẽcàng phẫn nộ. Cho nên hắn chỉ ngồi đó trầm mặc.
Đồ thị tức giận im lặng ngồi hồi lâu, thấp giọng nói:“Thôi, có thể trông cậy gì vào chàng đây? Con cũng không giữ được.”
Lục Tam lão gia nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt hắnthập phần không tốt, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng nàng toàn thânđều tản ra không như ý cùng thống khổ, hắn khe khẽ thở dài, vuốt râu dùng sứckéo xuống, kéo đứt mấy sợi râu, chút đau nhức này làm cho hắn cảm thấy tronglòng hơi thư thái hơn.
Nhớ tới Lục Giam nhắc nhở, thanh âm hắn buồn bã vanglên: “Ta cảm thấy, nàng vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn. Có lẽ sẽ không là vịtrí quan trọng gì đâu. Nàng chưa từng quản sự, bọn họ còn chưa khẳng định, nàngcần gì phải lo lắng?”
Đồ thị thập phần mất hứng: “Chàng không thay ta nóivới công công còn chưa tính, nhưng ngay cả chàng cũng khinh thường ta! Chàngchỉ ước gì ta giống như chàng không có tiền đồ bị người khác khinh thườngchăng?”
Lục Tam lão gia bất đắc dĩ thở dài, cầm sách lên, lậttrang, lại trầm mê vào thế giới của sách vở.
Đồ thị hữu khí vô lực ngồi trước bàn trang điểm hồilâu, cuối cùng chỉ có thể nghe theo đề nghị của Lục Tam lão gia, đeo bảo xuyếnLục lão phu nhân tặng cho nàng kia, lại dùng ngọc bội Lục Tam lão gia đưa lúctân hôn. Mặc kệ thế nào, bảo xuyến này là thượng đẳng, ngọc bội tỉ lệ cũng rấttốt. Nàng đối diện với gương thoa phấn điểm son, cố gắng giúp khí sắc của mìnhnhìn qua tốt hơn một chút. Không ai có thể lý giải sự thương tâm cùng khổ sởcủa nàng.
Ngày hôm nay, Lâm Cẩn Dung từ khi tỉnh dậy, luôn cùngvới Lục Giam ở chung một chỗ. Tống thị phái người truyền tin tới báo giữa trưanay cả nhà đều dùng cơm, đến lúc đó lão thái gia sẽ phân công lại, nàng có chútviệc vặt, nếu Lâm Cẩn Dung không muốn qua, sẽ không cần đi.
Lâm Cẩn Dung liền thuận theo ý tứ của Tống thị rõ rànglưu loát trả lời, nàng sẽ đến. Sau đó cùng Lục Giam đi thỉnh an Lâm Ngọc Trân,lại cùng nhau ngồi trong phòng Lâm Ngọc Trân non nửa canh giờ, rồi cùng đếnVinh Cảnh cư bồi Lục lão phu nhân nói chuyện.
Lục lão phu nhân đang cho con sóc Lục Luân tặng ăn,nhìn thấy bọn họ cùng nhau đến, rất là vui mừng, kéo tay Lâm Ngọc Trân ôn ônnhu nhu nói lời hay, lại bảo Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, Lục Vân nhất định phảihiếu kính Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân trong lòng hiểu được, đây là vì lão tháigia sắp công đạo mà trấn an nàng. Tâm tình xuống thấp đến cực điểm, nhưng cũngđành nhịn xuống, nhỏ giọng đáp ứng, để Lục lão phu nhân yên tâm. Đừng nghĩ rằngnàng không rõ, nàng kỳ thật rất hiểu, trong nhà này, người nàng có thể trôngcậy vào cũng chỉ có Lục gia nhị lão. Nữ nhân không có nhi tử không thể đứngthẳng thắt lưng.
Lục Giam thấy bên cạnh có một mâm anh đào, liền cầmlấy một quả tiến đến gần lồng sắt, hướng tới trước mặt con sóc, con sóc kiacảnh giác trợn tròn mắt như hạt đậu đen, cũng không dám tiếp nhận. Lục Giam bámriết không tha, Lục lão phu nhân nhịn không được cười nói: “Nó làm sao biết ănthứ này.” Lời còn chưa dứt, đã thấy con sóc kia nhanh đoạt lấy quả anh đàotrong tay Lục Giam, xoay người đưa lưng về phía mọi người mà gặm ăn.
Lục lão phu nhân vừa thấy lạ lùng vừa thấy vui sướng,liên tục thở dài: “Ai nha, thật sự là biết ăn sao!” Vì thế mọi người đều cầmquả anh đào cho con sóc, khung cảnh náo nhiệt này diễn ra mãi cho đến khi Đồthị cùng Lục Tam lão gia tiến vào mới thôi.
Đồ thị khí sắc hôm nay so với bình thường tốt hơn rấtnhiều, ánh mắt sáng lạn, Lục Tam lão gia vẫn là bộ dạng hỗn loạn, không tỉnhngủ. Bọn họ vừa tiến vào, xuất phát từ nguyên nhân cùng lo lắng riêng mà mọingười đều ngừng nói giỡn, nghiêm trang ngồi trở về chỗ.
Đồ thị sâu sắc đã nhận ra không khí biến hóa. Nàng quykết là vì mẫu tử Lâm Ngọc Trân ghen tị. Ngày xưa nàng luôn ngồi xuống vào mộtgóc trong, nhưng hôm nay nàng không giống như ngày xưa nữa, nàng lên tinh thần,vui mừng khôn xiết cùng Lục lão phu nhân nói giỡn, đem vẻ vui mừng từ rất nhiềunăm trước kia lại thể hiện ra.
Đồ thị hé ra khuôn mặt tươi cười tất nhiên so với Đồthị hé ra mặt khóc càng khiến người yêu thích hơn, Lục lão phu nhân tất nhiênsẽ không khiến nàng mất hứng, vô cùng phối hợp khen nàng vài câu. Lại mắng LụcTam lão gia: “Đã từng này tuổi rồi, còn không yêu quý bản thân, về sau đi đườngđều phải sai người ta dắt đi sao?”
Lục Tam lão gia cười nhạt, sầu lo nhìn Lục Giam. LụcGiam trong mắt hiện lên một tia lo lắng, tay không ý thức nhẹ nhàng gõ vài cáitrên ghế dựa, hơi nhếch môi, nhìn Đồ thị đang cao hứng phấn chấn, không haybiết gì.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân, ngay sauđó Nguyên Lang bay nhanh tiến vào, thanh thúy hô gọi: “Tằng tổ mẫu! Tằng tổmẫu!” Coi như đây là mở màn, Nhị phòng thịnh vượng nhanh chóng dũng mãnh đivào, nháy mắt đứng chật nửa phòng Vinh Cảnh cư.
Tống thị đầu tiên mắt nhìn về phía Đồ thị, khi thấy bộdạng Đồ thị tinh thần toả sáng, nóng lòng muốn thử, nàng tâm tình tốt nở nụcười. Tuy rằng nàng ta hôm nay mặc chỉ là một kiện vải sam màu xanh nửa mới nửacũ, trên đầu cũng chỉ đeo một trâm cài và hai đóa châu hoa, nhưng bộ dạng mấtmát thương tâm nửa điểm đều không có, thập phần bình tĩnh tự nhiên.
Lục Kiến Trung dùng sức vỗ bả vai Lục Giam, hào sảngcười, tiếng cười có thể kinh động chim trên trời: “Nhị lang, thật có tiền đồ!Con làm ra máy cày và máy gieo kia, ít nhất đã giúp chúng ta tiết kiệm một phầntư nhân lực vật lực!” Lại chỉ vào Lục Kinh cùng Lục Luân: “Ta bình thường đãnói với các con, các con còn không phục, nên học tập Nhị ca các con, có nănglực đọc sách, khảo thí công danh, có năng lực làm việc khác, còn có nhân tâm.”
Lục Giam trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng thản nhiên,khiêm cung thi lễ: “Nhị thúc phụ khen quá lời rồi, chất nhi thật không dámnhận. Nói về làm ăn, ta dù thế nào cũng không thể so sánh với Đại ca, ta cònnên học hỏi Đại ca mới phải.”
Lục Thiệu vẫn ôm tiểu nhi tử đùa vui nghe vậy, ngẩngđầu nhìn hắn hòa khí cười, vươn một bàn tay vỗ vỗ đầu vai hắn, sang sảng nói:“Nhị đệ không cần khiêm tốn. Ca ca không có tiền đồ, ngày sau còn nhiều việccần nhờ đệ.” Lục Thiệu so với Lục Giam lớn hơn năm sáu tuổi, dáng người trungbình, bộ dạng càng giống Tống thị, mặt tròn mắt to, trong vẻ thật thà mang theođiểm khôn khéo, trong vẻ khôn khéo lại mang theo chút ôn hòa. Thực dễ dàng làmcho người ta buông lỏng phòng bị.
“Đều là con cháu Lục gia, chỉ cần các con đoàn kết,làm sao lo mọi người không có ngày lành?” Lục lão ông và Lục Thiện vẻ mặt khôngđược tự nhiên bước vào, phía sau hai ma ma còn nâng một cái rương nặng.
Trừ bỏ Nguyên Lang và Hạo Lang chỉ lo vui vẻ ngoạnnháo, Lục Thiện không được tự nhiên ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại cáirương kia, bên trong có gì không cần nói cũng biết, tất nhiên là sổ sách.
Vì thế dù phòng bếp bỏ ra nhiều công phu tỉ mỉ chuẩnbị, bữa cơm đoàn tụ vẫn trở nên thật vô vị. Kỳ thật mọi người đều hy vọng khôngcần ăn bữa cơm này, nói rõ luôn ra, nhưng phong cách của Lục lão ông từ trướcđến nay đều như thế, chuyện gì lớn lao, cũng phải chờ ăn xong rồi mới nói sau.Dùng cách nói của hắn, cho dù tức giận, trong bụng phải có đồ ăn, mới có sức lựcđể tức giận.
Khó khăn thu dọn bàn ăn, phân biệt thứ tự lớn nhỏ ngồixuống xong, Lục lão ông cuối cùng mở kim khẩu: “Nhân tình lui tới, để trưởngtức cùng Nhị tức quản lý, Nhị tức làm đương gia nhiều năm, việc mua sắm vẫn nênđể nàng quản, Đại tôn tức quản phòng bếp đã lâu, không xảy ra sai lầm gì, khôngcần thay đổi. Tam tức mới bắt tay vào việc, trước hết nên bắt đầu từ phòng thêuthùa, để Nhị tôn tức quản khố phòng……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.