Lâm Cẩn Dung đợi trong chốc lát, không thấy hắn mởmiệng, đành phải nói: “Chàng đối với chuyện này có ý kiến gì không? Nàng ta đimột lượt từ trên xuống dưới, không có khả năng chỉ là vì đưa anh đào, để cả nhàcao thấp đều nói anh đào của nàng ăn ngon đi?” Lục Giam cũng không nhiều lời, chỉ vẫy tay bảo Anh Đàolui xuống. Lục Giam đáp phi sở vấn (hỏi một đằng nói mộtnẻo): “Đã nhiều ngày ta không đi ra ngoài. Nàng vô sự cũngđừng đến chỗ khác làm gì.” Dựa bàn viết một phong thư giao cho Lâm Cẩn Dung:“Sai người đưa cho Ngô Tương, phó thác hắn thay ta trông chừng máy cày và máygieo.” Lâm Cẩn Dung liền ra cửa, gọi Đậu Nhi tới: “Ngươi cầmphong thư này ra ngoài, bảo Trường Thọ đưa cho Ngô gia Nhị gia.” Lục Vân thướt thướt tha tha đi vào, quét mắt nhìn thưtrong tay Đậu Nhi một cái, lại cười nói: “Tẩu tử, ca ca có ở đây không?” Lâm Cẩn Dung chỉ về phía thư phòng: “Đang ở bêntrong.” Lục Vân liền đè thấp thanh âm: “Tẩu có việc gì không,chúng ta ra bên ngoài đi dạo một chút?” Lâm Cẩn Dung quay vào nói vài câu, chỉ thấy Lục Giammở cửa đi ra, cười nói: “A Vân đến đây a, tiến vào ngồi đi.” Lại cùng Lâm CẩnDung thương lượng: “A Dung phiền nàng pha trà cho chúng ta được không?” Lục Vân không thể không nghe theo, đành phải vào thưphòng. Lâm Cẩn Dung liền sai người đem trà cụ tới, lấy trà Vân Long được phân,cười nói: “Nước không tốt, làm sao bây giờ?” Lục Vân vội phân phó Giản Nhi: “Đem ống nước năm ngoáita lấy từ tuyết đọng trên cành mai tới đây.” Lập tức quay đầu cười nhìn LụcGiam: “Ca tẩu thật sự là cầm sắt cùng minh.” Lục Giam rũ mắt xuống mỉm cười. Không bao lâu, nước tuyết được đưa đến, Lâm Cẩn Dungmới động thủ, Lục Vân liền thân ái nóng bỏng lại gần: “Ta đến giúp tẩu tử.” Lạiôn hòa cười: “Ca ca thật có phúc khí, có hai người chúng ta cùng pha trà chohuynh uống.” Lục Giam cười nói: “Qua hai ngày nữa sẽ bớt bận, tatính mang tẩu tử muội ra ngoài xem náo nhiệt, A Vân có rảnh không?” Lục Vân mắt sáng rực lên: “Có đông người không?” Lục Giam gật đầu: “Ta đoán lúc đó chắc hẳn muôn ngườiđều đổ xô ra đường.” Lục Vân không chút do dự nói: “Muốn đi, nhất định phảiđi.” Lâm Cẩn Dung ở một bên im lặng pha trà, yên lặng nghehai huynh muội nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên thêm vào một câu râu ria. Như thế,một canh giờ rất nhanh đã trôi qua. Lục Vân đứng dậy cáo từ: “Đêm đã khuya, tacần phải trở về.” Vừa nói, vừa nháy mắt về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy đưa nàng, Lục Giam cũngtheo đứng lên, cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đi ra: “Ta đưa muội muội ra ngoài.” Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải nói: “Thôi, ta cũngkhông phải người ngoài, lại không phải quá xa, không cần tiễn, hai người đềutrở về đi.” Từ đầu tới cuối, nàng cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với LâmCẩn Dung. Lâm Cẩn Dung đem từng động tác nhỏ của Lục Giam xem ởtrong mắt, lạnh nhạt cười, xoay người đi vào, tự thu dọn, chuẩn bị nghỉ ngơi. Lục Giam đưa tay thử độ ấm trong bồn nước, từ từ nhắmhai mắt nói: “Hai ngày nay nàng đừng nói chuyện riêng với A Vân.” Lâm Cẩn Dung lặng im một lát, nói: “Được.” Lục Vânmuốn tìm nàng, chắc hẳn sẽ thảo luận về chuyện phân công của Đồ thị. Yêu cầucùng suy nghĩ của mẫu tử các nàng tuyệt đối sẽ không giống nàng, kết quả bấtquá là khiến hai bên không vui mà thôi. Lục Giam không nói thêm gì, lấy khăn sạch lau khô bọtnước trên mặt, rồi đi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung rửa mặt xong, ngồi vào trước bàntrang điểm tháo châu sai, chợt nghe Lục Giam ở trên giường thấp giọng nói: “Đợiđến khi tổ phụ lên tiếng, Tam thẩm nương tất nhiên sẽ oán trách nàng, thỉnhnàng… nể mặt ta, chớ cùng nàng chấp nhặt.” Lâm Cẩn Dung kinh ngạc ngừng tay, quay đầu nhìn vềphía Lục Giam. Đây là lần đầu tiên hắn nói rõ ràng với nàng như vậy, thỉnh nàngnể mặt hắn, đừng chấp nhặt với Đồ thị. Lục Giam tựa vào đầu giường, cúi đầu chuyên tâm nhìnsách trong tay, coi như người nói chuyện vừa rồi không phải là hắn vậy. Lâm Cẩn Dung rất nhanh đáp lời: “Ta không phải ngườitham vọng, nếu có thể, ta hy vọng mỗi ngày đều trôi qua yên lặng, hòa hòa thuậnthuận. Nhưng ta không biết cô cô sẽ như thế nào, cũng có khả năng không khuyênnhủ được.” Nàng có thể mặc kệ Đồ thị, nhưng Lâm Ngọc Trân không phải người nhưvậy, có thể tùy ý để Đồ thị cưỡi ở trên đầu ép buộc. “Rầm” Lục Giam đóng mạnh sách, giương mắt nhìn nàng:“Chuyện đó thì tùy ý nàng.” Lâm Cẩn Dung rũ búi tóc xuống, chuyên tâm chủ địnhchải đầu, thanh âm cơ hồ thấp đến nỗi không thể nghe thấy: “Trong lòng chàngbiết là tốt rồi.” Lục Giam không nói lời nào, vẫn nhìn nàng, ước chừngnửa nén nhang, hắn buông sách, bước xuống giường, tiếp nhận lược trong tay LâmCẩn Dung. Cây lược gỗ cầm trong tay ấm áp, đầu nàng lại lạnh lẽo. Lục Giam cúiđầu, cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung vẻ mặt nhu thuận, đưa tay nhẹ nhàng xoa hai mánàng, đem nàng ôm vào trong lòng. Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, ngọn đèn xuyên thấu qua rèmmi, ở trước mắt nàng lưu lại một quầng sáng hồng mơ hồ. Lại một cái chớp mắt,thân thể của nàng nhẹ bỗng, trước mắt một mảnh tối đen. Trong bóng tối, nàng nghe thấy Lục Giam thấp giọngnói: “Tổ phụ, tổ mẫu đều đã nói với ta, về sau ta sẽ thường xuyên về nhà.” “Nói cái gì?” Lâm Cẩn Dung có chút cố sức hỏi. Lục Giam đưa tay đặt lên lưng nàng, đẩy nàng về phíahắn: “Không có gì.” Lâm Cẩn Dung cắn chặt môi, có hai ngón tay đặt lêncánh môi nàng, vừa nhẹ nhàng chạm phải, Lâm Cẩn Dung phiền chán mở miệng, mộtngụm cắn hai ngón tay kia. Lục Giam hít một ngụm khí lạnh, nhưng không thu hồitay, chỉ dùng tay kia dùng sức đè đầu vai nàng, để nàng gần sát vào người hắnhơn nữa. Lâm Cẩn Dung chậm rãi buông lỏng miệng. Lục Giam lại cắn trên đầu vainàng một ngụm, đầu tiên là cắn, sau đó là dùng lực mút, khiến nàng đau thở nhẹmột tiếng, đẩy hai ba cái cũng không được, đơn giản ôm đầu vai hắn hung hăngcắn lại. *** Trong Tụ Hiền các lúc này vẫn đang là đèn đuốc sángtrưng, trước mặt Lục lão ông là một chồng sổ sách cao ngất, nhưng ánh mắt hắncũng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ thản nhiên nhìn Lục Kiến Trung đối diện. Hắn nhìn xem rất chuyên chú, thời gian trôi qua đãlâu. Lục Kiến Trung ngồi ở ghế phía dưới, thân đổ một tầng mồ hôi, kiên trìnói: “Con đã giáo huấn Tống thị, tuy là vô tình, nhưng nàng thật sự đã cô phụkỳ vọng của phụ thân. Thế nhưng phát sinh chuyện như vậy, ít nhiều không tạothành trở ngại gì, bằng không con cũng bị phụ nhân sơ ý này làm liên lụy. Trướcmặt người khác không ngẩng đầu nổi, càng không có thể diện đi gặp huynhtrưởng.” Lục lão ông bưng lên chén trà trước mặt: “Con thật sựnghĩ như vậy, liền cho rằng tất cả đều là lỗi của thê tử con sao? Con ra ngoàimột chuyến, trở về trong nhà liền thay đổi, con một chút ý tưởng đều không có?” Lời này không tiện trả lời. Nếu hoàn toàn phủ định,ngược lại có vẻ giả tạo, nhưng nếu không thì lại có vấn đề. Lục Kiến Trung cóchút bất an, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên mặt, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, Đạica không ở nhà, ngày khác người còn phải nói với Nhị lang. Nếu còn có sự tìnhnày, hắn nên viết thư, hoặc là để Trường Thọ đi một chuyến tự mình đưa thư mớiđúng, đỡ phải hỏng việc. Nhiều chuyện, thường thường chính là do người truyềntin mà thôi. Đối với tiện nô tài này, sẽ không phải lo lắng như vậy nữa.” Người khác có thể nói là Tống thị tâm bất an, cố ýkhông báo tin tức Lục Giam bị bệnh, lại muốn châm ngòi oán hận giữa Đại phòngvà Tam phòng, khiến phu thê xa cách; Vì sao không có ai nói ngược lại, cũng cóthể cho rằng đây là hai phu thê muốn làm thủ thuật che mắt, nếu thực sự bịbệnh, sao không sai tâm phúc đi truyền tin về, đây cũng là một vấn đề. Bằngkhông, sao nhanh như vậy đã đuổi người đi rồi? Lục lão ông nở nụ cười: “Con nói đúng. Ta sẽ nói vớiNhị lang.” Lục Kiến Trung nghĩ tới Lục lão ông có lẽ sẽ phátgiận, có lẽ sẽ để chuyện này trôi qua, che chở Lục Giam, nhưng không nghĩ tớilại lạnh nhạt như thế. Hắn nhẹ nhàng thở một hơi, khen Lục Giam: “Nhị lang kỳthật rất trí tuệ, hắn đang chế tạo ra máy cày và máy gieo, kỳ thật mấy nămtrước ta cùng Lục Thiệu đi ra ngoài vận chuyển lương thực, cũng từng nhìn thấycó người dùng, có điều không để ở trong lòng. Nếu khi đó ta có tâm thì tốt rồi,nhà chúng ta đã sớm có thể dùng tới.” “Đúng vậy, câu nói kia gọi là gì? Không phải củangươi, sẽ không phải là của ngươi, cho dù là thấy, gần trong gang tấc cũng sẽbỏ qua.” Lục lão ông nói tiếp: “Nhị lang tuy ít lời, nhưng rấtcẩn thận.” Rồi hắn chỉ vào chỗ trái tim, thập phần trịnh trọng nói: “Nơi này,hắn đều đặt ở nơi này.” Lục Kiến Trung mặc mặc, ngược lại lại nói: “Sổ sáchđều ở trong này, phụ thân có muốn tìm người đến kiểm tra một chút hay không?” “Không cần, Nhị tức đương gia quản sự nhiều năm, chẳnglẽ ngay cả điểm ấy cũng không tính toán rõ ràng hay sao? Kia cũng khiến ngườita thất vọng rồi.” Lục lão ông nhẹ nhàng đẩy sổ sách, sổ sách “rầm” một tiếngtừ bàn gỗ tử đàn xô lệch, trầm trọng rơi xuống đất. Lục Kiến Trung trong lòng nhất thời treo ở khôngtrung, nửa vời, khổ sở không thôi. Không muốn kiểm tra, tỏ vẻ tin tưởng, hắnhẳn là cảm thấy cao hứng, lão gia tử đối với Nhị phòng vẫn yêu thương, nguyện ýđể lối thoát, nhưng lời này, động tác này, lại làm như định liệu trước, chỉ khôngkiên nhẫn cùng bọn họ so đo mà thôi. Hắn cười gượng một tiếng, đứng dậy, cố sứcngồi xổm xuống, thu dọn chồng sổ sách. Lục lão ông nhìn một lát, rốt cục nói: “Thời tiết ẩmướt này lại bị đau đầu gối sao?” Lục Kiến Trung ngẩng đầu, nhìn Lục lão ông ngốc ngốccười: “Không có gì, chỉ là mấy ngày nay đi lại nhiều nơi, thuốc dán lại dùnghết rồi.” Hắn liền ngồi xuống, đem ống quần xắn lên, lộ ra đầu gối cho Lục lãoông xem: “Mới dùng thuốc dán, lúc này dược lực phát tác nên nóng trong, qua haingày nữa thì tốt rồi.” Lục lão ông khe khẽ thở dài: “Đừng dọn nữa, trở vềnghỉ ngơi đi, nhiều ngày tới cũng đừng ra ngoài, ở nhà bảo dưỡng thân thể.” Lục Kiến Trung không chịu, hắn kiên trì thu dọn choxong, chỉnh tề để qua một bên, mới cười nói: “Cho dù hiện tại phụ thân khôngxem, thời điểm cần tính toán sẽ muốn xem.” Thấy Lục lão ông không nói lời nào, hắn liền thức thờiđứng dậy cáo từ: “Phụ thân sớm đi nghỉ ngơi, con đi về trước.” Lục lão ông không giữ hắn ở lại, đợi hắn đi tới cửa,mới nói: “Ngày mai cả nhà cùng nhau ăn cơm trưa, đem hàng nên giao thì giao ra.Còn có, qua tháng này, ta tính đem Tam Lang, Ngũ lang, Lục lang đưa đến TháiMinh phủ đọc sách. Mấy ngày nay, để huynh đệ bọn họ thường xuyên ở chung mộtchỗ mới có thể vun đắp tình cảm, tương lai Nhị lang có tiền đồ, sẽ không quênmấy đường huynh đệ. Con nhớ dặn bọn họ.” “Vâng, để phụ thân làm chủ.” Lục Kiến Trung cúi mắtthật cẩn thận lui ra ngoài. Lục lão ông tùy tay cầm lấy một quyển sổ sách, tùy ýlật hai ba tờ, rồi ném sang một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]