🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Ngọc Trân không nghĩ tới nàng cũng có phân công,tuy nói do thân phận của nàng, trong nhà rất nhiều thời điểm đều là nàng ra mặtcùng nhóm quan phu nhân giao tiếp, nhưng chuẩn bị lễ vật gì, nên đi như thếnào, ngày xưa đều là Tống thị lo liệu, hiện tại thì nàng cũng được làm chủ. Vìthế phẫn uất bất bình trong lòng tuy rằng không thể hoàn toàn bình phục, nhưngcũng phai nhạt hơn nhiều.
Tống thị cùng Lã thị đều đã sớm tính toán qua, cho nêncác nàng đối với kết quả này cũng không có vẻ mặt gì ngoài ý muốn, bình tâmtĩnh khí tiếp nhận.
Lâm Cẩn Dung lại càng không cần nói tới, nàng hoàntoàn không quan tâm mình sẽ được phân công làm gì, hiện tại nàng chỉ chú ý tớimột người, hoặc là nói, đa số người trong phòng này đều đang chú ý tới ngườinày – chính là Đồ thị vừa rồi cao hứng phấn chấn, giống như được sống lại mộtlần nữa vậy.
Đồ thị ngồi ở chỗ kia, mặt nóng bừng xấu hổ, tâm lạilạnh lẽo vô cùng. Mắt nàng đờ dại nhìn Lục lão ông, như không thể tin được,lòng chua xót khó nhịn nhìn về phía Lục Giam, kế tiếp lại nhìn Lâm Cẩn Dung,trong mắt tràn ngập phẫn nộ cừu hận cùng một ý tứ không thể nói rõ.
Lâm Cẩn Dung thực rõ ràng nhìn thấy, đôi môi thoa sonđỏ của Đồ thị kịch liệt run rẩy, một đôi tay liều mạng vò chặt làn váy đến mứcnhăn nhúm, bị vén cao lên, thậm chí để lộ ra hài thêu mới sắc đỏ thẫm lúc nàokhông biết. Đồ thị đang cố gắng khống chế, nàng biết nàng không thể phát táctại đương trường, không thể tỏ vẻ bất mãn cùng thương tâm lúc này, ngay cả nếunàng không chịu phục, tức giận, khuất nhục, lại thương tâm, nàng cũng không thểbộc lộ ra, bởi vì người nàng sẽ phải đối mặt là Lục lão ông, mà không phải lànhững người khác.
Bình thường vừa xảy ra chuyện là nước mắt ngắn nướcmắt dài, lúc này lại khác thường không hề chảy một giọt lệ. Nhưng nàng tuyệtđối càng thương tâm, càng phẫn uất hơn ngày thường, cảm xúc này có thể so sánhvới lúc Lục Giam bị cướp đi kia. Nàng thậm chí còn không dám hồi tưởng biểuhiện hôm qua của mình trước mặt đám người Mạnh ma ma, lại càng không dám hồitưởng một loạt hành động của bản thân vừa rồi, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới một cửđộng nhỏ, liền hận không thể tìm mọi cách rửa nhục. Nếu vị trí này bị bất luậnkẻ nào khác cướp đi, nàng đều có thể nghĩ thông suốt, dù sao nàng từ trước chỉlà một kẻ tầm thường, nàng không qua mặt được người ta; Nhưng vị trí này lại bịLâm Cẩn Dung cướp đi, không khỏi khiến nàng vô duyên vô cớ sinh ra vài phần oánhận — mặc kệ Lâm Cẩn Dung có thừa nhận hay không, mặc kệ tông pháp, luật phápcó thừa nhận hay không, Lâm Cẩn Dung chính là thê tử của Lục Giam, mà Lục Giamlà do nàng sinh hạ, nuôi dưỡng đến khi hắn bảy tuổi. Hắn không chịu giúp nàngcòn chưa tính, nhưng hắn sao có thể hỗ trợ Lâm Cẩn Dung đối phó nàng đây? Đồthị tim như bị dao cắt, nàng cảm thấy nàng bị chính nhi tử thân sinh phản bội.Mà Lâm Cẩn Dung chính là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.
Có một bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, cầm tay nàng, lòngbàn tay ấm áp lại mang theo chút ẩm ướt, nàng không cần nhìn, không cần hỏi,bằng trực giác đều biết là ai. Trừ bỏ Lục Tam lão gia tuyệt đối không còn aikhác. Nhưng nàng dùng sức đẩy tay hắn ra. Giờ khắc này, không ai có thể chia sẻnỗi thương tâm của nàng. Lục Tam lão gia khe khẽ thở dài, nhích lại gần ngườinàng, cố gắng dùng thân thể che khuất nàng, tuy rằng biết chỉ giống như bịt taytrộm chuông, nhưng cũng hy vọng sự thất thố của nàng có thể bớt được chừng nàohay chừng nấy. Lục Thiện đứng dậy đi đến bên cạnh Đồ thị, mạo hiểm bị Lục lãoông khinh bỉ liếc một cái, nhẹ nhàng ngồi xuống bên người nàng. Trên người hắntản mát ra mùi hương thản nhiên đặc trưng của một hài tử làm cho Đồ thị khôngthể khống chế thấy xoang mũi đau xót.
Nàng thấy Lục Giam lo lắng nhìn nàng, nàng thấy ánhmắt trầm tĩnh của Lâm Cẩn Dung, nàng thấy ánh mắt ôn hòa mang theo chút cảnhcáo của Lục lão phu nhân, nàng thấy Lâm Ngọc Trân đắc ý trào phúng cười, nàngthấy vẻ mặt đồng tình của Tống thị. Lòng của nàng tràn ngập không cam lòng cùngbất bình. Nàng không nghe thấy Lục lão ông kế tiếp nói cái gì, nàng chỉ hy vọngnhanh chấm dứt. Rốt cục, Lục lão ông ngừng nói, tất cả mọi người đứng dậy, bốnphía tản đi.
Đồ thị đã không còn run rẩy, nàng thực mệt mỏi ngồitrên ghế, trong lòng lại tràn ngập phẫn nộ, bức thiết muốn phát tác ra ngoài.Tống thị vô cùng vừa lòng, có thể nói là hoàn toàn vừa lòng. Nàng đi đến bêncạnh Đồ thị bên người, bất động thanh sắc an ủi, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai Đồthị một chút, sau đó lướt qua Đồ thị đi đến trước mặt Lâm Cẩn Dung, rõ ràng hỏiLâm Cẩn Dung: “A Dung, sổ sách khố phòng đều ở đây, bằng không, ta hiện tạiliền dẫn con đi, gọi thêm Mạnh gia tới để kiểm kê rõ ràng?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Thẩm không phải có thói quennghỉ trưa sao? Nhiều như vậy, không phải một chốc có thể kiểm kê rõ ràng, cũngkhông gấp gáp. Ta trước sẽ đọc sổ sách, chờ người nghỉ trưa dậy sẽ tới làmphiền người, có được không?” Nàng cũng không vội, dù sao khố phòng ở trong tayđối phương lâu như vậy, tay chân đã sớm an bài, cho nên sớm hay trễ không phảilà vấn đề lớn, hiện tại việc khó giải quyết nhất là nàng nên làm thế nào đểthuận lợi giao việc ở phòng thêu thùa cho Đồ thị đang chịu kích thích.
“Tốt lắm, chờ ta nghỉ trưa dậy sẽ sai người tới báocho con biết.” Tống thị rõ ràng lưu loát cáo từ rời đi. Muốn xem diễn, khôngphải chỉ có ở hiện trường mới có thể xem. Nếu bởi vì nàng ở đây mà ảnh hưởngđến diễn biến, còn không bằng trốn ra xa một chút đứng nhìn.
Lâm Cẩn Dung có chút do dự nhìn về phía Đồ thị. Lạinói tiếp lần điều chỉnh này, chỉ có nàng, Tống thị và Đồ thị cần kiểm kê giaoviệc. Nàng là tiểu bối, đương nhiên nên chủ động hỏi ý tứ Đồ thị, lại theo yêucầu của Đồ thị mà đem sự vụ của phòng thêu thùa giao cho Đồ thị. Nhưng rõ rànglúc này Đồ thị chính là một nòng pháo, không thể chạm vào.
Lâm Ngọc Trân vẫn ngồi đó không nhúc nhích, nàng thấybộ dạng của Đồ thị, thập phần khoái ý, còn muốn khích bác thêm, cho nên nàngthúc giục Lâm Cẩn Dung: “Nhanh giao việc ở phòng thêu thùa cho Tam thẩm nương.Ta còn có việc muốn công đạo con.” Lục Tam lão gia ho khan một tiếng, nói:“Căng da bụng trùng da mắt, không phải đều có thói quen nghỉ trưa sao? Khôngbằng đi về trước ngủ một giấc, rồi chậm rãi bàn sau.” Lục Giam biết thời biết thếnói: “Được, vậy chờ Tam thẩm nương nghỉ ngơi tốt rồi tới giao việc sau.” Đồ thịcũng không để ý tới ai, đứng lên bước nhanh ra ngoài: “Giao việc đi, hiện tạiphải đến phòng thêu thùa.”
Lâm Cẩn Dung nghĩ ngợi, phân phó người đem chồng sổsách kia nâng về phòng, sau đó quay đầu nhìn Lục lão phu nhân cười nói: “Tổmẫu, có một việc tôn tức không biết có nên nói hay không.” Lục lão phu nhân đãbuồn ngủ, cố gắng lên tinh thần nói: “Như thế nào? Đều là cốt nhục nhà mình, cứnói đừng ngại.” Lâm Cẩn Dung có chút ngượng ngùng nói: “Lại nói tiếp, con buổichiều phải tiếp quản nhiều việc, trong lòng có chút bỡ ngỡ, chỉ sợ sẽ gây náoloạn chê cười, bị hạ nhân khinh thị. Muốn mời Sa ma ma ở một bên giúp con trôngchừng áp chế.” Lời này tuy rằng nói năng uyển chuyển, kỳ thật chính là muốn cómột người chứng kiến. Mặc dù có chút quá cẩn thận, nhưng Lục lão phu nhân vẫnchỉ vào Sa ma ma nói: “Nếu Nhị thiếu phu nhân để ý ngươi, ngươi phải đi mộtchuyến này rồi.” Sa ma ma đáp ứng, Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Ma ma, không bằngngươi lúc này đi theo ta luôn được không?” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lục Giamgiương mắt quét nàng một cái.
Lâm Cẩn Dung không tránh né, hoàn trả tươi cười, LụcGiam liền cúi đôi mắt. Sa ma ma tất nhiên không thể cự tuyệt, cũng không địnhcự tuyệt, liền cùng Lâm Cẩn Dung ra cửa. Đồ thị đứng ở trong viện chờ Lâm CẩnDung. Ngày xưa nàng sợ nhất là phơi nắng giờ phút này nửa điểm không do dự đứngđó dưới ánh mặt trời, ngẩng cao đầu, giống một con thiên nga cao ngạo. Nhìnthấy Lâm Cẩn Dung cùng Sa ma ma đi tới, nàng mặc dù có chút ngoài ý muốn, lạicàng phẫn nộ, đây là làm chuyện xấu nên chột dạ chăng? Nàng đánh mắt về phíaHuệ ma ma, Huệ ma ma liền tới gần Sa ma ma, thổi phồng Sa ma ma, còn bản thânnàng thì tiếp đón Lâm Cẩn Dung: “A Dung, đến đây, con vừa đi vừa nói với ta vềchuyện của phòng thêu thùa.”
“Theo thứ tự lớn nhỏ, ta sao dám cùng Tam thẩm nươngsóng vai hành tẩu? Mời người đi trước.” Lâm Cẩn Dung như cũ cùng nàng bảo trìkhoảng cách nhất định, hàm chứa cười nói: “Kỳ thật lại nói tiếp ta chỉ sợ cònkhông quen thuộc bằng Tam thẩm nương. Người ở trong nhà lâu như vậy, ta mới chỉquản lý hơn một tháng.” Đồ thị vươn tay giữ nàng lại, đôi mắt liền đỏ ửng: “Consao có thể đối đãi như vậy? Ta biết con vẫn đều hận ta, nhưng ta luôn muốn tốtcho Nhị lang.” Lâm Cẩn Dung mị mắt, tùy ý để nàng lôi kéo, vẫn không nhúcnhích, Phương Trúc thấy thế, vội khuyên nhủ: “Tam phu nhân, có chuyện gì thì từtừ nói.” Cũng không dám vươn tay tách các nàng ra.
Đồ thị bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên, tát một cáivào mặt Phương Trúc, bi phẫn nói: “Chủ tớ các ngươi sao có thể bắt nạt ta nhưvậy? Ta tốt xấu cũng là trường bối của ngươi, cũng là phu nhân được cưới hỏiđàng hoàng. Tức chết ta mà.” Không đợi mọi người phản ứng kịp, nàng liền đâmđầu hướng về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung theo bản năng né tránh, Đồ thịliền ngã xuống đất, Huệ ma ma lớn tiếng hét ầm lên: “Phu nhân, phu nhân, ngườilàm sao vậy?! Cứu mạng a! Tai nạn chết người.”
Trong Vinh Cảnh cư, Lâm Ngọc Trân thấy Đồ thị sảngkhoái đáp ứng đến phòng thêu thùa như vậy, không gây náo loạn để nàng nhìn màchê cười, cảm thấy không thú vị, liền đưa tay cầm quạt lụa hoa văn hoa cỏ muôngđiểu che miệng, ách xì 1 cái, lười biếng nói: “Bà bà, người nghỉ ngơi đi, chúngta trở về.” Lục lão phu nhân đáp ứng, những người còn lại cũng theo đứng dậy,hành lễ cáo từ. Vừa mới xoay người, chợt nghe thấy thanh âm sợ hãi bên ngoài:“Thật mà, Tam phu nhân chết ngất rồi.” Vì thế tất cả mọi người cả kinh hai mặtnhìn nhau, Lục Giam phản ứng đầu tiên, đợi đến thời điểm Lục lão phu nhân lêntiếng, hắn đã chạy ra ngoài. Lục Tam lão gia cũng chạy nhanh theo sau. Lâm NgọcTrân cùng Lục Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, tiến lên giúp đỡ Lục lão phu nhânchậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Huệ ma ma khóc rối tinh rốimù và Đồ thị đang nằm trong lòng Huệ ma ma. Nàng không nóng nảy, cũng không sợhãi, nàng chính là chờ xem chuyện này sẽ được giải quyết thế nào. Sa ma ma vừakhó xử, lại cảm thán: “Làm cái gì vậy a? Nhị thiếu phu nhân, vừa rồi là chuyệngì xảy ra vậy?”
Phương Trúc đã sớm tự quỳ xuống, trong mắt tràn đầykinh hoảng: “Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy Tam phu nhân dắt tay Nhịthiếu phu nhân……” “Ngươi còn dám nói bừa!” Huệ ma ma lớn tiếng quát lớn: “Cóphải ngươi nói lời đại bất kính nào đó không? Bằng không phu nhân sao lại đánhngươi?”
“Đều câm miệng!” Lục Giam bước nhanh đi tới, mặt âmtrầm, đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lâm Cẩn Dung. Lâm CẩnDung không sầu không vui, yên lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.