Thời điểm xe ngựa tiến vào Lâm phủ, chính là lúc chạngvạng.
Hoàng hôn mênh mang, tịch dương giống như một lòng đỏtrứng im lặng vắt sau ngọn cây. Các phòng viện của Lâm phủ đều đắm chìm trongmột mảnh sắc hồng thẫm, Lâm Cẩn Âm, Lâm Diệc Chi, Hoàng di nương dẫn nha hoànma ma của Tam phòng, mỉm cười đứng ở ngoài cửa, vừa thấy xe ngựa dừng lại, LâmCẩn Âm cũng bước lên vén rèm, tự tay đỡ Đào thị xuống xe: “Mẫu thân một đườngvất vả. Tứ muội cùng Thất đệ đói bụng chưa?”
“Tỷ tỷ ở nhà vất vả.” Lâm Cẩn Dung nắm tay Lâm ThậnChi theo sát Đào thị bước xuống, mỉm cười cùng Lâm Cẩn Âm vấn an, lại đi lênhành lễ ân cần thăm hỏi Lâm Diệc Chi cùng Hoàng di nương.
Tất cả mọi người xuống xe, còn chưa thấy Lâm Tam lãogia đâu, Đào thị trầm mặt phân phó tùy tùng của Lâm Tam lão gia: “Đi xem lãogia sao còn chưa xuống xe?” Lời chưa dứt, chỉ thấy màn xe giật giật, Lâm Tamlão gia ngáp dài bước xuống, mắt buồn ngủ mông lung lười biếng vặn thắt lưng,oán giận nói: “Cuối cùng đã đến!” Lập tức giương mắt nhìn Lâm Cẩn Âm, bất mãnnói: “Chỉ có vài người các ngươi tới đón chúng ta?”
Tam phòng là nhỏ nhất, huống hồ không phải ra ngoàilàm đại sự, hoặc là vài năm không về nhà, trừ bỏ người trong nhà ra tiếp, cònai vào đây mà tới đón? Lâm Cẩn Âm không hiểu, lại vẫn mỉm cười đáp: “Vâng, tổmẫu phân phó Đại bá mẫu an bài yến hội trẩy trần. Chỉ đợi phụ thân, mẫu thântắm rửa xong, là có thể khai tịch.”
Lâm Tam lão gia tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407712/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.