Lục Vân thất vọng nói: “Ca ca thật sự không cần?”
Lục Giam nghiêm túc nói: “Ca ca thật sự không thể lấy.Hiện tại tiền cũng đủ để bọn họ chuộc đồ về.”
Lục Vân cũng không miễn cưỡng: “Tùy ca ca vậy, ca camới từ Thanh châu trở về, đại khái cũng đã có biện pháp. Chuộc đồ về mới làchuyện quan trọng, người nhiều như vậy chẳng phải cũng cần ăn cơm sao?”
Lục Giam mỉm cười tỏ vẻ đồng ý: “Muội lúc trước có đếnthăm mẫu thân không? Nàng không sao chứ?” Sau khi hắn trở về, Lâm Ngọc Trân nổitrận lôi đình, vô cùng mất hứng, nhưng bởi vì Lục lão ông lúc trước từng nóichuyện, cho nên nàng cũng không dám công nhiên xử lý, chỉ đóng cửa lại hunghăng mắng một chút, phát hỏa một chút, sau đó làm bộ như bị bệnh, không ăn cơm,ngủ cả một ngày.
Lục Vân nghịch ngợm nói: “Nếu ca ca hỏi thân thể củanàng, nàng vẫn khỏe, nếu hỏi tâm tình, thật không tốt. Bất quá đừng lo, ta đãkhuyên nhủ nàng, ca ca ngày mai lại đến thăm nàng, cùng nàng trò chuyện, nàngsẽ bỏ qua.” Nàng dừng một chút, nhìn chằm chằm Lục Giam ánh mắt trịnh trọngnói: “Kỳ thật, nàng cũng là lo lắng cho ca. Có điều tính tình nàng không đượctốt mà thôi.”
“Ta biết.” Lục Giam giương mắt nhìn thẳng nàng: “Sángsớm ngày mai ta sẽ đến thăm nàng.”
Lục Vân thấy hắn không tránh né, cũng liền thản nhiêncười, quấn quít lấy hắn mềm giọng năn nỉ: “Ca ca, kể với ta Thanh châu có gìhay không? Lúc trước nghe Ngô Nhị ca nói qua, Thanh châu có rất nhiều người ĐạiVinh, còn có đủ loại đồ chơi ngạc nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407711/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.