Im lặng mà trầm mặc dùng xong cơm chiều, mọi người Lâmgia cũng không tản đi, mà ở lại An Nhạc đường uyển chuyển hỏi thăm Đào thị vềtình huống Thanh châu, Lâm Đại lão gia vừa tràn ngập hy vọng, lại vô hạn lolắng: “Lúc này tiền mặt trong nhà đều quăng vào đó, sẽ không lỗ vốn chứ?”
Lâm Nhị lão gia vội nói: “Nha, Đại ca đừng nói nhưvậy!” Giống như nếu nói ra lời này, số tiền kia sẽ trôi xuống sông xuống biển,duỗi cánh bay mất.
La thị cười ngọt ngào như bôi mật, hòa khí nói: “Đạica đừng lo lắng. Nếu là Đào cữu gia đứng ra làm chủ, là người mà Tam đệ muộitin tưởng, sao có thể có sai lầm được? Hại ai cũng không thể hại người trongnhà a, khẳng định sẽ kiếm được tiền mà, phải không Tam đệ muội?” Vừa nói vừanhìn về phía Đào thị, muốn Đào thị nói một lời cam đoan.
Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Cẩn Dung không khỏi âm thầm sinhgiận, không nói thì bọn họ lại cho rằng Tam phòng tư lợi, còn nếu nói lại phảicam đoan bọn họ sẽ kiếm được tiền, bằng không tất cả đều là lỗi của Tam phòng,chính là Tam phòng hại bọn họ, sao có chuyện như vậy a!
Đào thị cũng nghĩ như vậy, mặc dù đặc biệt tin tưởngánh mắt của Đào Thuấn Khâm, nhận định chắc chắn sẽ kiếm được tiền, nhưng cũngcố ý cười lạnh nói: “Câu hỏi này của Nhị tẩu ta không dám đảm bảo. Đại ca củata đúng là có tham gia sinh ý, ta cũng dùng đồ cưới của mình để mua một chút,nhưng mà, ai có thể khẳng định sẽ kiếm được tiền? Chỉ có lão thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407713/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.