Các sạp phía tây cùng với cửa hàng mà đám người LâmCẩn Dung vừa rồi đi dạo hoàn toàn khác biệt, không có cửa hàng, mà chỉ có thảmbày kín hàng hóa đủ loại kiểu dáng, chủ hàng hoặc khoanh chân, hoặc ngồi trênghế con canh giữ ở một bên, khách thương cảm thấy hứng thú vây quanh ở một bênchỉ trỏ. Tới gần góc đường vô số ngựa bò, vật ô uế, cỏ khô, phân động vật ởkhắp nơi, chật chội không chịu nổi, mùi lạ hỗn tạp. Lại có hán tử mặc áo choàng màu xanh kiểu dáng khác lạngồi yên ở một bên thấp giọng nói giỡn, cắn hạt dưa, uống trà, nhìn như khôngđể ý, kì thực ánh mắt luôn nhìn xung quanh, chặt chẽ chú ý mọi động tĩnh quanhđó, một khi phát hiện có động tĩnh gì khả nghi, vội nhanh chóng vây quanh. Lâm Cẩn Dung đoán nhóm người này đại khái chính làquan nha thao túng các cửa hàng trong miệng Đào Phượng Đường, không khỏi nhìnthêm vài lần. Đã thấy đứng cạnh vài hán tử đó có mấy người nhóm lửa nấu nước,đổ nước phụng trà, phàm là quan nha có nhu cầu gì, bọn họ liền lập tức thỏamãn, hơi có chút vô ý sẽ bị mắng bị đánh, nhưng lại không dám oán hận nửa câu. Chỉ có một hán tử mặc tạo y gầy gò hơn ba mươi tuổixông ra, người khác bận rộn, hắn thì bất động, ôm song chưởng đứng ở một bênthờ ơ lạnh nhạt; Người khác tóc tai bù xù, vẻ mặt đen tối, hắn lại tóc buộcgọn, biểu tình kiêu căng, đáng chú ý là trên mặt của hắn có một chữ “Đạo” rấtbắt mắt. Mà các quan nha cũng không quản hắn, chỉ để ý hỏi vài người khác, cũngbởi vì như thế, hắn càng có vẻ nổi bật. Đào Phượng Tường chỉ vào người mặc tạo y kia nói vớiLâm Cẩn Dung: “Những người này đều là sung quân xăm chữ lên mặt, lúc này là tạpdịch phục vụ, muội nhìn bọn họ tóc tai rối tung, là vì để che khuất hình xămtrên mặt. Đây chính là sự nhục nhã.” Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết là vô cùng nhục nhã, nhưngcũng có người không sợ đem hình xăm này lộ ra cho người bên ngoài nhìn a, dườngnhư còn thực kiêu ngạo, nàng không khỏi tò mò nhìn người có xăm chữ “Đạo” nhưhạc trong bầy gà kia thêm vài lần. Những người còn lại cũng chú ý tới người này, NgôTương cười nhẹ nói: “Di, người này có chút đặc biệt. Các ngươi nhìn bộ dánghắn, làm sao giống sung quân xăm chữ lên mặt đây? Rõ ràng bộ dáng đại vươngtrên núi mà.” Thanh âm của hắn tuy nhỏ, người nọ dường như nghethấy, lạnh lùng nhìn qua, nhìn thấy là vài thiếu gia tiểu thư nhà giầu no đủ,chỉ đến vô giúp vui, lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt, dường như liếc mắt một cáicũng ngại lãng phí tinh lực. Không tiếng động khinh miệt. Chỉ là một ánh mắt, khiếncho mỗi người đều cảm nhận được trên người hắn phát ra hèn mọn cùng khinh thị,cùng với lạnh lùng không e sợ. Lâm Cẩn Dung mơ hồ hiểu được vì sao quan nhakhông dám quản hắn, đổi lại là nàng, cũng là không dám. Ngô Tương nói: “Người này sát khí thật nặng.” Đào Phượng Đường tiếp đón bọn họ đi đến bên kia: “Đừngtrêu chọc hắn, người này tính tình kiêu ngạo, ra lệnh cũng không được, rất hunghãn.” Lục Giam nhỏ giọng hỏi Đào Phượng Tường: “Đại biểu cabiết hắn?” Đào Phượng Đường nói: “Ta chỉ biết hắn gọi là VươngLập Xuân, từ lần đầu tiên ta đi theo phụ thân tới đây, hắn cũng đã ở đây rồi.Có quan nha mới tới sai khiến hắn làm việc, một lời không hợp liền đá hắn mộtcước, bị hắn đánh gãy chân, vốn cũng bị phạt hai trăm trượng, cha ta vừa vặntới, liền bỏ tiền ra thay kia quan nha kia điều trị chân, lại thay hắn cầutình, sau chỉ bị đánh một trăm trượng, hắn luôn nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối khônghề kêu đau một tiếng, tiếp đó không có người nào dám trêu chọc hắn nữa. Nhữngsung quân xăm chữ lên mặt bị bỏ mạng không ít, các đệ đừng vội trêu chọc, cóthể né tránh thì nên né tránh.” Đào Phượng Cử vốn có chút sợ hãi, nghe nói lão cha nhàmình cùng người ta có tình bạn cố tri, cũng không e sợ, ngược lại thập phầnhưng phấn mà nói: “Lợi hại như vậy? Sao không thấy hắn để ý đến Đại ca vậy?” Đào Phượng Đường mỉm cười: “Đệ muốn hắn thế nào? Lạiđây cùng ta chào hỏi ôn chuyện hay sao? Vậy Vương Lập Xuân cũng sẽ không còn làVương Lập Xuân nữa rồi. Hắn cho tới bây giờ cũng không nhìn ta, thấy phụ thâncũng bất quá là gật gật đầu mà thôi. Nghe nói hắn đã từng giết người.” “Tê……” Đào Phượng Tường hít một ngụm khí lạnh, cắnkhăn tay, gắt gao nắm lấy cánh tay Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cười nhẹ nói:“Lúc trước không phải còn muốn dọa ta sao? Tại sao lúc này lại sợ hãi như vậy?” Đào Phượng Tường nói: “Giết người phạm pháp, đạo tặc,hung dữ như vậy, ai mà không sợ hãi?” Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Người ta hung dữnhưng đứng ở chỗ sáng, tỷ chỉ cần đừng trêu chọc hắn, tất nhiên sống yên ổn, cóngười lại ác độc ẩn nấp, ra tay ở nơi bí mật, tỷ đắc tội hắn thế nào cũng khôngbiết, rồi lại mất mạng. Chúng ta vốn không chọc hắn, tỷ cần gì phải sợ hắn?” Lục Giam ở một bên nghe thấy, không khỏi nhìn nàng vàilần. Đào Phượng Tường lại thấp giọng cười nói: “Hóa ra muộicũng hiểu được đạo lý này?” Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Cái gì?” Đào Phượng Tường nghiêng đầu cười nói: “Thôi, để tanói tỉ mỉ với muội.” Không bao lâu, Đào Phượng Đường tìm thấy một đám kháchthương nói khẩu âm ở bên ngoài, tiến lên hành lễ vấn an rồi hỏi thăm tin tức.Hắn đều có công phu của hắn, nguyên do đa dạng chồng chất, nhiễu lai nhiễu khứ (vòng vo qua lại),đámngười Lâm Cẩn Dung nghe thấy nhìn thấy một lúc là đủ rồi, khó trách người tanói buôn bán không thể không gian dối, nhìn hắn ngày thường là người thành thậtổn trọng, nhưng lúc này, nói mấy câu dối lừa cũng là mặt không đỏ khí khôngsuyễn, vô cùng tự nhiên. Trừ bỏ Đào Phượng Cử cùng Đào Phượng Tường, Lâm ThậnChi vô tư không thèm để ý, những người còn lại nghe thấy, đều có chút phản ứng.Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thế Toàn cơ hồ tham lam đứng bên cạnh học hỏi thu nhậnkiến thức, Lâm Thế Toàn lại càng cuồng nhiệt, thời điểm nghe Đào Phượng Đườngcùng người quen biết giao tiếp, bờ môi của hắn vô ý thức mấp máy, Lâm Cẩn Dungkhông chút nghi ngờ, hắn nhất định có thể đem toàn bộ quá trình học thuộc phânnửa. Lục Giam khẽ cau mày, ngưng thần lắng nghe, nhìn vềphía Đào Phượng Đường trong ánh mắt có vài phần kính nể; Ngô Tương nghiêng đầuhỏi Lục Giam: “Ta đã quyết định một việc, ngươi có muốn làm cùng nhau không?” Lục Giam nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi cũng muốn mualương thực cùng hương liệu?” Ngô Tương ha ha cười: “Đúng! Ta muốn khiến bọn họ nhìnta với ánh mắt khác xưa, ta không chỉ biết tiêu tiền, cũng sẽ biết kiếm tiền!” Lục Giam không nói chuyện, mà là vụng trộm nhìn LâmCẩn Dung. Chỉ mới nửa năm, Lâm Cẩn Dung đã trưởng thành hơn rấtnhiều, có đường cong linh lung của một thiếu nữ, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó,dáng người cao ngất, giống như ấu trúc xanh tươi. Nàng đội đấu lạp, hắn khôngnhìn thấy khuôn mặt của nàng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được của sự chuyênchú cùng vẻ nghiêm túc, chờ mong của nàng. Nàng sao có thể có kiến thức nhưvậy? Sao lại có ý tưởng đó? Nàng không giống như một nữ hài tử bình thường,kiêu ngạo, tự tôn, mẫn cảm, thiện lương [ đương nhiên thiện lương này chỉ đốingười khác mà thôi ], giấu trong vẻ đoan trang điềm tĩnh mềm mại là sự hung hăngquật cường không nói đạo lý, lãnh khốc, lại có tài nghệ thổi sáo, pha trà xuấtchúng ít người có, còn đối với kinh thương nhiệt tình có ý tưởng, thật sự làmột người kỳ quái. Một trận gió đột nhiên thổi tới, đem lụa tử la trênđấu lạp của Lâm Cẩn Dung thổi bay, lộ ra chiếc cằm khéo léo tinh xảo, Lâm CẩnDung nâng tay lên đè lại đấu lạp, ngón tay trắng nõn dưới tay áo xanh ngọc vớichỉ thêu xanh biếc giống như hoa trên cành, đầu ngón tay móng tay phấn hồng nođủ dưới ánh mặt trời lóe quang mang nhu hòa giống như những hạt trân châu. Ngô Tương mỉm cười đi qua: “Tứ muội muội, ta da mặtdày đi theo muội mua hàng hóa, kiếm chút tiền được không, muội không ngại chứ?” Lâm Cẩn Dung hơi hơi nghiêng đầu, thanh âm thoải máidễ nghe: “Không ngại. Mấy thứ này cũng không phải của nhà ta. Ta ước gì cáchuynh đều kiếm tiền được mới đúng.” Lục Giam rũ mắt xuống, quay mặt sang nơi khác. Đào Phượng Đường cùng người nói chuyện xong quay về,Ngô Tương liền tiến lên nói: “Đại biểu ca, ta lần này phải cùng với dượng và huynhhọc bản sự cho tốt, đỡ phải về nhà bị bọn họ chê cười ta là con mọt sách.” Vừa rồi hỏi thăm tin tức đều chứng minh lời của LâmCẩn Dung cơ bản là thật, Đào Phượng Đường tâm tình rất tốt, liền cười nói: “Mớichỉ vài ngày đã đòi học hết sao? Sao có chuyện dễ dàng như vậy? Ta từ nhỏ đitheo phụ thân miệt mài, hiện tại cũng bất quá mới chỉ có một chân bước vào cửamà thôi. Mọi người có số mệnh của riêng mình, bao nhiêu người hâm mộ đệ cònkhông kịp, đệ lại muốn làm gì nữa đây? Nếu muốn chơi đùa, chờ phụ thân ta lêntiếng, lại mang theo các đệ sau.” Mọi người đi một chút lại ngừng, mua không ít thứ vụnvặt thú vị này nọ, mắt thấy sắc trời không còn sớm, Cung ma ma cùng Tống ma manhắc nhở cần phải trở về, tuy tất cả mọi người cảm thấy đi dạo chưa đủ, ĐàoPhượng Đường vẫn quyết định nên nghe lời của hai vị ma ma. Đào Phượng Đường tiếp tục mời Lục Giam trở về cùnghắn, Lục Giam lần này cũng không nhìn sắc mặt của Lâm Cẩn Dung, trực tiếp trảlời: “Là ta nên bái kiến các vị trưởng bối mới đúng.” Lệ Chi vốn lo lắng Lâm Cẩn Dung sẽ làm ra chuyện gìđó, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi đầu lật xem một cái ngà voi Lâm Thận Chi mới mua,biểu tình khác thường nào cũng không có. Vì thế Lệ Chi ẩn ẩn thở dài nhẹ nhõmmột hơi. Đào Phượng Tường đem rèm xe vén lên, nhìn bóng dángLục Giam nói: “A Dung, làm tỷ tỷ muốn khuyên muội một câu. Muội có thích nghehay không?” Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta nếu gọi tỷ là tỷ tỷ, tấtnhiên tỷ tỷ nói muội muội đều phải nghe. Tỷ nói đi.” Đào Phượng Tường buông rèm xe xuống, nhìn thẳng ánhmắt Lâm Cẩn Dung, nghiêm mặt nói: “Nương ta đã nói với ta rồi, mặc kệ có baonhiêu chán ghét hay không thích một người nào đó, nên giấu ở trong lòng, cáchhắn xa một chút là tốt rồi, đừng ồn ào làm cho tất cả mọi người đều biết, khiếnnhà mình chọc phiền toái. Muội lúc trước đã nói với ta, có những người ác độcẩn nấp, ra tay ở một nơi bí mật nào đó, đắc tội lúc nào cũng không biết, nhưvậy muội phải để phòng, hành vi này của muội chính là đắc tội với người khác,không chỉ đắc tội với hắn mà còn đắc tội với một đám người phía sau hắn, còn cóthể khiến người ta cảm thấy muội không có đạo lý, không cần thiết phải làm nhưvậy. Chúng ta là tỷ muội, ta mới nói những lời này với muội, muội đừng chê taxen vào việc của người khác.” Lâm Cẩn Dung thở dài, thấp giọng nói: “Ta biết. Về sausẽ không bao giờ như thế nữa.” Về sau, Lục Giam cùng Lâm Lục đính hôn, sau đólàm người một nhà, hắn cùng cuộc sống của nàng [trống đánh xuôi, kèn thổingược], sẽ không còn chuyện gì phát sinh nữa, nàng cũng sẽ không coi hắn là cáiđinh trong mắt, cứ cách hắn xa một chút là được. Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Tam lão gia đang cùng Đào thị,Ngô thị nhàn rỗi ngồi ôn chuyện, cụ thể trao đổi vấn đề chi tiết trong hôn sựcủa Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Âm, chợt nghe có khách tới chơi, lại là LụcGiam, Đào thị cùng Lâm Tam lão gia không khỏi đều lắp bắp kinh hãi: “Hài tử nàysao lại chạy đến đây?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]