Lâm Tam lão gia vuốt râu, cau mày hỏi Lục Giam: “Saongươi lại ở đây? Lúc trước đến nhà ngươi, mẫu thân ngươi nói ngươi đang ở TháiMinh phủ, chắc hẳn đã phái người đi đón ngươi, kết quả ngươi lại có mặt ở đây,ngươi nói thật xem, đây là chuyện gì? Trong nhà có biết hay không?” Ngô Tươnghắn không thể quản, không thể giáo huấn, nhưng đây là chất nhi hắn dù thế nàocũng có quyền răn dạy.
Lục Giam cúi mắt nói: “Hồi Tam cữu phụ, ngoại chất nhiđã viết thư về nhà, được tổ phụ cho phép, bằng không cũng không dám đi loạn.Chưa từng nhận được thư của mẫu thân, cũng không gặp người tới đón. Bất quá cócữu phụ nhắc nhở, ta cũng nên thường xuyên viết thư trở về nói rõ mình đang ởđây, để trưởng bối không phải lo lắng.”
Rõ ràng là làm trái ý của Lâm Ngọc Trân, lại có thểhoàn toàn bao biện, đối đáp cẩn thận, thái độ còn không thể soi mói. Đào thị ởmột bên bưng chén trà nghe, ẩn ẩn cảm thấy, Lục Giam sở dĩ đến Đào gia dự lễsinh thần của Ngô thị, còn đưa lên hậu lễ, hoàn toàn là vì mình ở thôn trangchăm sóc hắn, lại vô tội bị Lâm Ngọc Trân tức giận, hắn muốn nhận lỗi với nàng,vì vậy trong lòng còn có chút muốn bảo hộ Lục Giam. Nhưng Lâm Tam lão gia hiệntại hỏi đến điều này, trưởng bối quan tâm tiểu bối, là hợp tình hợp lý, hài tửnày đối đãi rất chu toàn, mình cũng không cần chen lời vào nói giúp.
Lâm Tam lão gia quả nhiên không còn gì để trách cứ,chỉ nói: “Vậy ngươi hiện nay đang ở đây? Tới nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407699/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.