Tuy là làm nô tỳ không có điều kiện để bó chân, nhưngnghĩ đến nếu đôi chân mình ngày đêm bị bó chặt, có thể thoải mái được hay sao?Nhưng thông cảm là một chuyện, đồng ý chấp thuận lại là một chuyện khác, Lệ Chikhẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư người cũng đừng quá tùy hứng, nếuđể phu nhân biết được……”
Lâm Cẩn Dung đánh gãy lời của nàng, giảo hoạt nhìnnàng: “Ngươi vẫn hầu hạ bên người ta, hài của ta cũng do ngươi làm, ngươi khôngnói, ai mà biết được?”
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Lệ Chi có chútsợ hãi: “Nhưng vừa rồi người còn bảo Hoàng di nương làm hài cho người mà.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hình dáng hài như thế nào làdo ngươi cung cấp, rộng dài thế nào không phải còn tùy vào ngươi sao? Nàng saobiết ta bình thường chân lớn bao nhiêu? Về sau thế nào cứ để về sau tính.” Bảnthân tuổi cũng không còn nhỏ, lúc này bỏ vải quấn chân, cũng không biết còn cóthể phát triển thêm bao nhiêu? Dù thế nào có thể chạy nhanh hơn một chút vẫntốt hơn so với đứng bất động một chỗ!
Lệ Chi thở dài: “Nhưng mà tương lai……” Tương lai gả vềnhà người ta, cô gia nhìn thấy tiểu thư nhà mình chân to không xinh xắn đẹp mắtthì phải làm sao đây.
Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Một đôi chân mà thôi,ngươi đã coi trọng quá mức rồi, thật ra, ngươi không bó chân, sẽ không biếtđược những điều bất tiện trong đó, chẳng những hại mình còn có thể hại ngườikhác……” Nếu không phải trước đó nàng chạy bị đau chân, nàng cùng Lệ Chi nóikhông chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407619/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.